Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-10-16 11:56:06
Lượt xem: 136
Trên đường đi xem nhà, Bát Ca lại nói tới máy làm vớ: “Tôi đã liên lạc với bên Hồng Tú, có 48 máy làm vớ bị hỏng, có thể bán sắt vụn, nhưng những chiếc máy làm vớ đó thật sự hỏng rồi, có thể sửa chữa không?”
“Anh cứ để tôi xem thử một cái đã.”
Đường Niệm Niệm ra lệnh, cô cũng không chắc chắn hoàn toàn, phải xem máy làm vớ ra sao.
“Được.”
Bát Ca đồng ý.
Hơn mười phút sau, bọn họ tới trước cửa nhà, gia đình chủ nhà đều đang ở đó, trong phòng khách vẫn còn rất nhiều hành lý, nhà ở được thu dọn rất sạch sẽ, trong sân còn trồng rất nhiều hoa hồng.
Điều khiến Đường Niệm Niệm hài lòng, là do căn nhà này là nhà riêng biệt, không có hàng xóm ở hai bên, vô cùng thanh tịnh.
“Tôi muốn!”
Đường Niệm Niệm móc 800 trong túi ra, một xấp dày.
Vợ chồng chủ nhà có hơi ngạc nhiên, không ngờ cô gái nhỏ lại dứt khoát như vậy.
“Người nhà cháu không tới sao?”
Hai vợ chồng đều là người có trách nhiệm, sợ cô bé không làm chủ được.
“Nhà tôi do tôi quyết định, hiện tại đi làm thủ tục thôi.”
Đường Niệm Niệm muốn nhanh chóng hoàn thành việc này, cô không thích trì hoãn công việc, sẽ ảnh hưởng nặng nề tới tâm trạng của cô.
“Được.”
Vợ chồng chủ nhà vui mừng khôn xiết, hiện tại ít có ai có thể lấy ra được 800, bọn dự định sẽ về quê trước, nhờ bạn bè bán lại nhà, không muốn lằng nhằng.
Văn phỏng quản lý nhà ở vẫn chưa tan làm, vợ chồng chủ nhà nói Đường Niệm Niệm là họ hàng của họ, nhân viên hỏi vài câu liền hoàn thành thủ tục cho họ, giấy tờ nhà đất mới được ra lò, chủ nhà là Đường Niệm Niệm.
“Cô gái à, vé xe chúng tôi là vào ngày mốt, nếu cháu sốt ruột muốn chuyển tới, đêm nay chúng tôi sẽ tới nhà khách ở.”
Vợ chồng chủ nhà có hơi ngại ngùng.
“Không vội, sau khi hai người đi, cứ đặt chìa khóa vào bồn hoa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-172.html.]
Đường Niệm Niệm không sao cả, chỉ có hai buổi tối, cô không keo kiệt tới vậy.
“Vậy sao cháu vào nhà? Cháu sống ở đâu thế, tới lúc đi tôi mang sang cho cháu.”
Vợ chồng chủ nhà lo lắng Đường Niệm Niệm không có chìa khóa sẽ không vào được nhà.
“Trèo tường!”
Đường Niệm Niệm thuận miệng nói, tường sân cao chưa tới hai mét, cô dễ dàng leo qua.
Vợ chồng chủ nhà im lặng vài giây, ánh mắt nhìn cô có chút khó nói thành lời.
Một cô gái xinh đẹp lại dám trèo lên tường cao như vậy, thật can đảm.
Đường Niệm Niệm cất giấy tờ nhà vào trong không gian, bảo Bát Ca mau mang máy làm vớ tới rồi đến tiệm cơm ăn cơm.
Trước tiên đóng gói một phần thịt kho tàu, cá hố om vào hộp cơm rồi bỏ vào không gian, sau khi ăn cơm no, Đường Niệm Niệm lại đi tới nhà ông cụ, còn cầm thêm sữa bột, thịt, trứng gà và thuốc.
Cô đeo mũ che mặt, gõ cửa vài cái, bà Hướng ra mở cửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm lắc mình tiến vào, bà Hướng lập tức đóng cửa lại.
“Cứ ăn cái này trước, có hai loại thuốc, cái này là tiêm, cái này là uống, mỗi ngày ba viên.”
Đường Niệm Niệm lấy ra sữa bột, thịt và trứng trước, gà rừng trong không gian rất siêng đẻ trứng, ngày nào cũng nhặt được mười mấy trứng, cô tích góp được rất nhiều.
Thịt cỡ bảy tám cân, sữa bột được gói trong giấy báo, cô mở ra hai lon.
Thuốc là Streptomycin và Dị Yên Tỉnh, Streptomycin dùng để tiêm, Dị Yên Tỉnh để uống, không biết bây giờ có Dị Yên Tỉnh hay chưa, sau này Dị Yên Tỉnh chính là loại thuốc chính để trị bệnh lao phổi rất có hiệu quả.
“Cảm ơn, thật sự cảm ơn cháu.”
Cặp mắt của hai vợ chồng già đỏ hoe, có thuốc, con trai họ có thể tốt lên, hai đứa nhỏ cũng có người che chở.
Bọn họ già rồi, không biết cầm cự được bao lâu, niềm tin chống đỡ cuộc sống của bọn họ bây giờ chính là chăm sóc cho đứa con trai bệnh tật và hai đứa cháu, nhưng nếu con trai có thể tốt lên, gánh nặng trên vai họ sẽ giảm đi đáng kể.
“Không cần khách sáo, chính ta đang trao đổi bằng giá!”
Vẻ mặt Đường Niệm Niệm hờ hững.