Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-10-16 06:10:44
Lượt xem: 162
Tạ Hồng Mai mỗi ngày đều trộm vớ, một đôi vớ hơn một đồng, một tháng là có thể kiếm được ba mươi mấy đồng, cộng thêm tiền lương chính là sáu bảy mươi đồng, khó trách hai vợ chồng Tạ Hồng Mai mỗi ngày đều ăn thịt.
"Em nghe người ta nói, nhà Tạ Hồng Mai mỗi ngày đều ăn thịt, hàng xóm kế bên đều nghe được mùi, khẳng định là tiền giấu vớ kiếm được, nếu em là công nhân chính thức thì nhà ta cũng có thể bữa nào cũng ăn thịt!"
Tuyên Trân Châu càng nói càng tức, kỹ thuật của bà ấy tốt hơn Tạ Hồng Mai, tay chân cũng nhanh hơn hơn Tạ Hồng Mai, nhưng Tạ Hồng Mai ăn thịt, bà ấy lại gặm rau.
"Mẹ, nhà ta cũng ăn thịt mà, chị hai đem đến."
Bên trong miệng Đường Đan Đan nhai bánh ngọt, nói hàm hồ không rõ.
"Cái đó có thể giống nhau được sao?"
Tuyên Trân Châu tức giận, sau đó phát hiện một bao bánh bông lan chỉ còn lại gần một nửa, bà ấy tức giận đoạt lại, còn đánh con gái mấy cái.
"Mới ăn cơm tối xong, sao con lại tham ăn như thế hả? Hai cân bánh bông lan mà con lại ăn hết một lần, nhà địa chủ cũng không nuôi nổi cái con nhóc ham ăn như con!"
"Không ăn nữa thì sẽ bị ẩm!"
Thân thể Đường Đan Đan rất linh hoạt, trái nhoáng một cái, phải nhoáng một cái, liền tránh được hết, cười hì hì phản bác.
Mẹ của cô bé có một thói quen rất không tốt, luôn thích giấu đồ ăn ở trong rương, ẩm thì đem đi phơi, phơi xong lại ẩm, ẩm lại đem đi phơi, thực sự không bảo quản được nữa mới cho cô bé và anh trai ăn, nhưng khó ăn vô cùng.
Cho nên cô bé nghĩ mãi mà không rõ, vì sao không nhân lúc nó còn ngon mà ăn, nhất định phải để tới khi hỏng mới ăn?
Muốn làm gì?
"Con... Cái con nhóc phá của nhà con, nếu mà sống như mày thì núi vàng núi bạc cũng bị ăn sạch!"
Tuyên Trân Châu cất hết bánh ngọt lại, bà ấy tiếc c.h.ế.t mất.
"Thím hai, thím và chú hai dù có tính toán kỹ lưỡng thì cũng không để dành được núi vàng núi bạc đâu!"
Đường Niệm Niệm ăn ngay nói thật, còn không bằng em gái họ, chí ít đồ ăn cũng chui vào trong bụng mình.
Chú hai thím hai thà để người trong nhà thèm thuồng chứ đồ tốt đều tiến vào bụng người khác, để làm chi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-111.html.]
"Phốc!"
Đường Đan Đan che miệng mà cười, chị hai thật uy vũ!
Hai vợ chồng Đường Mãn Ngân trên mặt không nén được giận, rất muốn mắng vài câu nhưng không dám.
Đường Niệm Niệm hiện tại là người bọn họ không chọc nổi, người ta là quý nhân của xưởng trưởng Vũ đó.
"Đứa nhỏ như cháu thì hiểu cái gì, thím và chú hai cháu không chi tiêu tiết kiệm thì ngay cả cơm cũng ăn không đủ no!"
Tuyên Trân Châu hậm hực phản bác, bà ấy không cảm thấy mình sai.
Người trong xưởng không phải đều dựa vào tặng lễ chạy quan hệ mới lên làm công nhân chính thức hay sao. Lãnh đạo không nhận được chỗ tốt, chuyện tốt làm sao có thể nghĩ đến bạn?
"Thím hai thím đừng suy nghĩ đến chuyện chuyển chính thức, nhưng mà thím có thể đến nhà máy khác làm công nhân chính thức."
Đường Niệm Niệm đứng lên, cô nghe Tuyên Trân Châu phàn nàn không ít bực tức, cũng có chút hiểu biết về tình huống ở nhà máy vớ, chủ nghĩa ân tình đặc biệt nghiêm trọng, trên cơ bản có quan hệ thân thích, một người ngoài như Tuyên Trân Châu rất khó chuyển chính thức.
Hơn nữa cho dù được chuyển chính thức làm công nhân ở nhà máy vớ thì một tháng tiền lương cũng chỉ 32.5, không có tương lai tốt.
Cô có tương lai tươi sáng tốt hơn cho thím hai.
"Niệm Niệm, làm công nhân chính thức cho nhà máy nào? Cháu có bạn học quen biết người của nhà máy vớ Lệ Vân à?"
Tuyên Trân Châu kích động muốn chết, Chư Thành có hai nhà máy vớ, ngoại trừ nhà máy vớ Lệ Vân ra, còn lại chính là nhà máy vớ Hồng Tú bà ấy đang làm việc.
"Đến lúc đó lại nói, thím làm việc ở Hồng Tú rất tốt, cơ hội là giữ lại cho người có chuẩn bị."
Đường Niệm Niệm một bộ thần sắc cao thâm khó dò, còn nói nhử một câu, lập tức làm cho Tuyên Trân Châu kích động, còn có tinh thần hơn dùng thuốc lắ.c.
"Niệm Niệm cháu yên tâm, thím khẳng định sẽ làm rất tốt, học được kỹ thuật, không làm cháu thất vọng!"
Biểu cảm của Tuyên Trân Châu còn kiên định hơn cả tuyên thệ vào Đảng, bà ấy một lòng cho rằng công việc chính thức mà cháu gái nói khẳng định là của nhà máy Lệ Vân, bà ấy đến bên đó khẳng định không thể làm cháu gái mất mặt, nhất định phải nâng cao tay nghề, tăng thể diện cho cháu gái.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ừm!"
Đường Niệm Niệm nặng nề mà vỗ xuống vai thím hai, ánh mắt gửi gắm kỳ vọng cao.