"Hạ Hạ, cháu và Phó Viện trưởng Tề quen ?"
Đàm Lý còn kịp giới thiệu, ngờ hai chuyện thiết.
"Quen chứ, chúng cháu từng hợp tác một thời gian ở Trung tâm Y học Hải Thị mười năm ."
"Viện trưởng Đàm, nếu Đồng chí Thẩm cống hiến cho nghiên cứu d.ư.ợ.c phẩm thì bây giờ nơi cô ở hẳn là Hải Thị."
"Thời điểm đó, Sở trưởng Lan của chúng hết lòng giữ cô , nhưng cuối cùng cô đồng ý, chọn đến Kinh thị. Nếu theo hướng nghiên cứu thiết y tế, thành tựu của cô chắc chắn cũng hề nhỏ."
"Đồng chí Tề, ngờ mười năm gặp, chú cũng những lời khách sáo ."
"Haha, chú là sự thật."
Dưới sự hợp tác của đội ngũ nghiên cứu thiết do Tề Bác Học dẫn đầu, cuối cùng, Tết, họ thành nghiên cứu khung đỡ và t.h.u.ố.c kèm.
Khoảnh khắc thấy sản phẩm thiện, Thẩm Tri Hạ cảm thấy vô cùng hài lòng.
Hai tháng nỗ lực hề uổng phí, Tết , cuối cùng cô cũng thể nghỉ ngơi.
Về đến nhà, mấy đứa nhỏ lập tức lao ôm cô.
"Từ từ thôi, từ từ thôi, suýt nữa vững ."
"Mẹ, con nhớ quá!"
"Mẹ, con cũng nhớ !"
"Nếu về sớm, lẽ sẽ còn gặp đứa con trai bảo bối của nữa !"
Nhất Nhất ôm lấy cô, nũng nịu than thở.
"Sao thể chứ, các con vẫn khỏe mạnh ?"
"Haizz, , những ngày ở nhà, chúng con sống khổ sở vô cùng."
"Ồ? Vậy ? Nói xem, khổ thế nào, để đ.á.n.h giá."
"Mẹ, chồng của thật sự quá khắc nghiệt. Ông gần như ép chúng con đến c.h.ế.t. Tuần , ông cho chúng con mang theo chút thức ăn nào, chỉ đưa cho chúng con một chai nước bắt chúng con ở núi năm ngày. Nếu chúng con thông minh, lẽ sống sót mà xuống núi."
"Nhóc con, đến mức như con thế."
"Một cây chẳng nên non, ba cây chụm nên hòn núi cao. Ba đứa các con hợp cũng đủ thành Gia Cát Lượng. Các con thông minh lanh lợi như thế, đừng là năm ngày, dù mười lăm ngày cũng tin vấn đề gì."
Cô Dư Hướng Sâm chắc chắn để ba đứa nhỏ một núi. Anh chắc chắn luôn ở gần, bảo vệ chúng trong âm thầm, chỉ là ba đứa nhỏ nhận mà thôi. ...
"Hướng Sâm, giúp em gọi điện cho chú Cao, xem mấy ngày nay Ngụy lão thời gian . Nếu thì hẹn ông , em tắm ."
"Được, em cứ , gọi ngay bây giờ."
Đến thời gian hẹn với Ngụy lão, Thẩm Tri Hạ và Dư Hướng Sâm dẫn theo mấy đứa trẻ, mang theo quà Tết chuẩn sẵn, lái xe đến chỗ ở của Ngụy lão.
Vừa xuống xe, Nhị Nhị quen thuộc dẫn nhà.
"Mẹ, giờ ông cố chắc đang việc trong thư phòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-928.html.]
"Vậy con thể giúp gọi ông ?"
"Được chứ, vấn đề gì."
Dù khả năng mắng, Nhị Nhị vẫn gõ cửa thư phòng của Ngụy lão. So với việc mắng, bé thành nhiệm vụ giao hơn.
"Ông cố, ông đang bận ạ? Cháu thể ?"
"Vào ."
"Ông cố, ba cháu cũng đến, bảo cháu gọi ông ngoài."
"Vậy cháu cháu lời ông?"
"Lúc học thì ông, lúc nghỉ thì ."
"Nếu ông thì cháu tính ?"
"Ông cố, cháu khuyên ông đừng thách thức cháu. Dù hiền nhưng nếu thật sự giận thì đáng sợ lắm."
"Mẹ bảo cháu gọi ông chắc chắn là vì sức khỏe của ông. Cháu nghĩ ông nên dừng công việc và ngoài thì hơn."
"Được , ông với cháu."
Ngụy lão gấp bút , dậy.
"Ở nhà cháu gì? Có thành nhiệm vụ ông giao ?"
Nghe câu hỏi, Nhị Nhị chút lo lắng.
"Nhìn biểu cảm của cháu, là chẳng gì ?!"
Nhị Nhị cúi đầu, dám ông.
"Cháu , nhưng thành."
"Về nhà lâu , cháu gì mỗi ngày?"
"Ngày đầu về nhà, ba đưa cháu, và em lên núi, bắt chúng cháu ở đó năm ngày."
"Không cho mang gì ?"
"Chỉ một chai nước."
"Không thương chứ?"
"Không ạ. Trên núi chúng cháu ăn nhiều thứ, đều tự nướng. Sau Tết cháu sẽ nướng cho ông ăn thử."
"Được, lý do, ông tha cho cháu."
DTV
"Về nhà nhớ tăng tốc thành nhiệm vụ, lười biếng."
"Cháu , ông cố. Cháu sẽ , tuyệt đối lười biếng."