Dư Hướng Sâm tận mắt chúng dùng dây thừng trong túi trèo xuống. Lúc , khỏi thót tim.
"Nguyên Bảo, tình hình thế nào?"
"Giữa vách đá một hang động rộng đến hai mét, sâu, chỉ lõm một chút."
Dư Hướng Sâm chúng phát hiện hang động từ khi nào, nhưng cũng hiểu ý định của chúng: ba đứa nhỏ kiệt sức, bây giờ cần nghỉ ngơi.
Anh dặn Nguyên Bảo tiếp tục theo dõi tìm chỗ kín đáo gần đó để quan sát.
Các chiến sĩ còn điên cuồng tổ chức tìm kiếm. điều họ ngờ là, dù tìm đến lúc trời sáng, họ vẫn phát hiện dấu vết của ba đứa trẻ.
Chẳng ai ngờ ba nhóc lúc đang ngủ ngon lành trong hang giữa vách đá, thậm chí còn ngáy khe khẽ vì quá mệt.
Chúng ngủ đến 1 giờ chiều mới dậy.
Nhìn thời gian nghỉ ngơi của chúng, Dư Hướng Sâm khỏi cảm thán ba đứa thực sự thông minh.
Sau một ngày nghỉ, cơ thể con dễ rơi trạng thái buồn ngủ nhất là từ 1 giờ đến 4 giờ sáng. Chúng chọn thời điểm để tăng cường loại đối thủ, đó tìm nơi an để ngủ.
Đến chiều, khi cơ thể bước trạng thái mệt mỏi, chúng tỉnh dậy và chuẩn tiếp tục loại thêm đối thủ.
Quả nhiên, chúng bắt đầu kế hoạch loại bỏ đối thủ một cách âm thầm. ...
Thẩm Tri Hạ ở nhà cũng theo lịch trình của ba đứa trẻ, kiên trì đến 4 giờ sáng mới ngủ.
Nghe Nguyên Bảo báo cáo về màn trình diễn của các con, trong lòng cô giấu niềm tự hào.
Trước đây cô các con thể hiện quá nổi bật.
cô nhận , điều đó thứ thể kiểm soát , bởi vì bọn trẻ còn nhỏ, cách che giấu tài năng.
Dần dần, cô cũng hiểu : Nếu thể sống bình thường, thì hãy để chúng tự do tỏa sáng. Điều cô và Hướng Sâm cần là cố gắng hết sức tạo một môi trường " " và bảo vệ an cho chúng.
"Nguyên Bảo, bây giờ tiến độ thế nào ?"
"Còn 19 ."
Nghe con , Thẩm Tri Hạ mỉm .
Bây giờ là 4 giờ chiều, việc các chiến sĩ lật ngược tình thế là gần như thể.
DTV
Thôi Khải kết quả từ Dư Hướng Sâm, chỉ thở dài một .
"Ba đứa nhỏ quân nhân thì thật sự đáng tiếc."
"Nhị Nhị thì Ngụy lão đặt , còn Nhất Nhất và Tam Tam, dù thế nào thầy cũng giữ một đứa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-919.html.]
Giữ cả hai thì ông dám mơ, nhưng một đứa nhất định ở .
"Sư phụ, con vẫn giữ nguyên lời cũ, giữ một hai đứa, con và Hạ Hạ đều ý kiến, với điều kiện là sự đồng ý của bọn trẻ."
6 giờ chiều, Dư Hướng Sâm và Thôi Khải thấy hơn chục chiến sĩ tân binh bầy sói đuổi trở về. Còn ba em thì mỗi đứa cưỡi lưng một con sói, uy phong lẫm liệt dừng mặt họ.
"Sư công, chúng cháu thắng -"
"Xuống đây !"
"Hì hì, đây là phần thưởng của chúng cháu, Bôn Bôn cho chúng cháu cưỡi đấy."
"Các con mệt ?"
"Cũng tạm ạ, tụi con ngủ mà!"
"Ồ? Còn ngủ nữa hả? Ngủ ở ?"
Dư Hướng Sâm thực chỗ chúng ngủ, nhưng chúng phát hiện nơi đó bằng cách nào, nên giả vờ tò mò hỏi.
"Tụi con ngủ ở hang động vách đá, hồi tập luyện, tụi con lén lên núi xem qua."
Khi câu , Nhất Nhất lén biểu cảm mặt ba, thấy ba hình như giận, liền thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây, ba luôn nhắc nhở chúng rằng khi lớn ở bên, tuyệt đối lên núi chơi gần sông suối.
vì quá chán, chúng lén lên núi.
"Lần tự ý lên núi nữa."
"Dạ, tụi con ."
"Sư phụ, phần còn giao cho thầy, con đưa bọn trẻ tắm ."
"Yeah, cuối cùng cũng tắm, con hôi quá !"
"Ba ơi, khi nào chúng về nhà? Con kể cho về chiến thắng ."
"Hôm nay muộn quá , ngày mai về."
"Dạ, lát nữa con thể gọi điện cho ?"
"Tắm xong tính."
Ba nhóc mặt Thẩm Tri Hạ lúc nào cũng ngừng.
Lần chuyện lớn, để chúng gọi điện thoại, chắc cả tiếng đồng hồ cũng hết chuyện.