Xuyên Về Thập Niên 70: Trọng Sinh Trở Thành Đoàn Sủng - Chương 902

Cập nhật lúc: 2025-11-16 14:41:43
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đến , mau nhà ."

Dư Hướng Sâm đưa đồ trong tay cho họ.

"Các cháu đến chơi thôi, mang nhiều đồ thế gì. Lần đừng mang nữa nhé."

"Vâng, cháu sẽ mang."

Các cháu nội, cháu ngoại nhà trưởng thôn hôm nay cũng đều ở nhà, chạy chào hỏi họ.

"Đại Đản, cháu ở nhà? Chẳng mấy ngày nữa là thi đại học ?"

"Phải thi đại học ạ. hôm qua trường cháu cho nghỉ, để học sinh chấn chỉnh tinh thần."

"Cố lên nhé, mấy ngày thư giãn, đừng tự tạo áp lực cho quá."

"Cháu ạ."

"Hạ Hạ, các cháu về đúng lúc thật, để Đại Đản hưởng phúc của thần thi cử, thi đại học đạt kết quả ."

"Thần thi cử? Ha ha, là cháu ?"

" , chỉ bọn trẻ trong thôn, mà cả thị trấn, thậm chí cả huyện, đều coi cháu là thần thi cử. Nếu cháu về, họ chắc chắn sẽ dẫn con đến cầu phúc."

"..."

"Thật là khoa trương quá. Mê tín , cuối cùng vẫn dựa sự tích lũy hàng ngày của bản thôi."

"Thật chỉ tìm sự yên tâm thôi mà."

"Thím Hạ Hạ, đến lúc cháu thi xong, cháu nhờ thím tư vấn chút về việc chọn trường và chuyên ngành. Cháu vẫn còn mơ hồ lắm."

"Được, khi nào cần cứ đến tìm thím."...

Buổi trưa lúc ăn cơm, trưởng thôn cũng với họ về tình hình của gia đình Thẩm Đại Trụ.

"Chú Ái Quốc, chú đừng nghĩ nhiều như . Chú là trưởng thôn của thôn , năng lực và phẩm hạnh của chú thôn công nhận. Chị dâu Hỉ Trân là Giám đốc của xưởng, nếu hai cảm thấy như là phù hợp thì cứ theo ý của hai , cần cảm thấy áy náy."

"Chỉ là, bọn chú lo lắng các cháu..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-902.html.]

"Không ."

"Mặc dù khó thể hàn gắn tình cảm với gia đình họ, nhưng nếu điều lợi cho thôn thì chúng cháu sẽ coi như , miễn là ông tổn hại đến lợi ích của xưởng."

"Chuyện cháu yên tâm, nếu ông ăn , lười biếng gian dối, chắc chắn vẫn sẽ sa thải nương tay."...

Gần 11 giờ tối, Dư Hướng Sâm tiếng động lạ ngoài cửa thức giấc.

Anh bật chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, sang thì thấy vợ và các con vẫn đang ngủ say.

Trước khi ngủ, mấy nhóc con kiếm cớ rằng đầu tiên về thôn, dám ngủ một . Chúng nài nỉ đến mức Dư Hướng Sâm chuẩn thêm một chiếc giường đủ cho năm đứa , đặt ngay cạnh giường của họ.

DTV

Anh xỏ giày, rón rén bước xuống giường, nhẹ nhàng đến cửa.

Khi mở cửa , mắt là hai đôi mắt xanh biếc như lam ngọc, sáng rực trong bóng đêm.

Anh dấu "suỵt" để chúng lùi một chút, nhường chỗ cho bước ngoài.

Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa, xoa đầu từng con một, nhỏ: "Về , ngày mai tao và Hạ Hạ sẽ lên núi tìm chúng mày."

Truy Phong vẻ , liên tục cọ đầu .

"Ngoan nào, dẫn Bôn Bôn về . Ngày mai chúng nhất định sẽ đến."

Sau khi tiễn Truy Phong và Bôn Bôn rời , Dư Hướng Sâm lặng lẽ trở phòng. Vì lúc ngoài tắt đèn ngủ nên ánh sáng yếu ớt Thẩm Tri Hạ mơ màng tỉnh dậy.

"Anh ?"

"Truy Phong dẫn Bôn Bôn tới."

"Chúng ?"

"Đi , hứa với chúng là ngày mai sẽ lên núi thăm."

Hồi đó, Truy Phong giao Bôn Bôn cho cô chăm sóc đến hơn một tuổi.

khi họ chuyển đến Kinh thị, như ở thôn Vân Bình, Bôn Bôn thể lên núi gặp Truy Phong bất cứ lúc nào. Vì , khi thương lượng với Truy Phong, họ quyết định để Bôn Bôn ở với cha cô.

Khi mới đến Kinh thị, ba đứa sinh ba còn mấy ngày, đòi Bôn Bôn, giờ chắc chúng cũng quên mất sự tồn tại của nó .

 

Loading...