Đuổi hết những đến chào hỏi khỏi văn phòng, cuối cùng Đàm Hướng Minh cũng gặp Thẩm Tri Hạ, bao vây.
Sợ , ông trực tiếp khóa cửa văn phòng từ bên trong.
"Hai đứa về từ khi nào ?"
"Chúng cháu xuống máy bay lúc hơn 10 giờ, ăn trưa xong thì đến gặp chú luôn."
"Không chỉ đơn thuần đến thăm chú chứ?"
"Thăm chú là một phần, nhưng trở về quả thật là do nhờ vả. Nếu thì chúng cháu vốn cũng định đưa cả nhà về thế ."
"Nghe cháu long trọng như , chú còn dám tiếp đây."
DTV
"Ha ha, cháu chỉ đùa với chú thôi. Cả nhà lâu về thôn, việc nên tiện thể về thăm luôn."
"Có chuyện gì thì ."
Đàm Hướng Minh trở nên nghiêm túc hẳn. Nếu là chuyện đơn giản, Hạ Hạ thể gọi điện thoại, cần thiết đích đến.
"Viện trưởng Cao của Bệnh viện Thủ đô mời chú đến Trưởng khoa Ngoại ở đó."
"Bệnh viện sẽ lo liệu vấn đề chỗ ở cho gia đình chú. Nếu thím Nguyệt Như việc, họ cũng sẽ sắp xếp tùy tình hình. Hai đứa nhỏ học cũng cần lo, bệnh viện sẽ hỗ trợ hết để chú bận tâm gì."
Nghe tin , Đàm Hướng Minh chút bất ngờ.
"Chú Đàm, đây thực sự là một cơ hội cho chú. Nếu thì cháu cũng đặc biệt về để gặp chú ."
Ông là . Dù thủ đô cũng là thành phố lớn, chỉ riêng việc học tập và trao đổi y học là điều mà Lam thành thể so sánh.
Hơn nữa, Bệnh viện Thủ đô quy mô lớn, tiếp xúc với nhiều bệnh nhân, các trường hợp cũng đa dạng, điều lợi cho sự nâng cao trình độ của bản ông.
Dù bệnh viện sẽ giải quyết vấn đề gia đình, nhưng điều ông lo lắng ở đó.
"Chú , nhưng cháu cũng cảnh nhà chú mà."
"Chú Đàm, điều chú lo chẳng qua là về thím Nguyệt Như, nhưng cháu nghĩ chú thể thử chuyện với thím."
"Chuyện đó qua nhiều năm . Bây giờ bên cạnh thím Tiểu An và Đồng Đồng, cháu nghĩ lẽ tâm trạng của thím khác."
"Hơn nữa, giáo d.ụ.c ở thủ đô cũng hơn hẳn Lam thành..."
"Chú Đàm, cần quyết định vội, nhưng nhất là quyết định tháng chín, vì lúc đó trường học sẽ khai giảng."
"Ừ, chú sẽ suy nghĩ kỹ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-899.html.]
Đây chuyện thể quyết định trong một hai ngày. Dù , nếu ông đồng ý đến thủ đô, Bệnh viện Lam thành cũng cần tìm kế nhiệm phù hợp.
"Tối nay cháu còn ở Lam thành ? Có đến nhà chú ăn cơm ?"
"Không cần chú. Nếu tối nay chú ca trực thì chú và thím Nguyệt Như dẫn Tiểu An và Đồng Đồng đến đường Hòa Bình cùng tụ họp với chúng cháu."
"Được, tối nay chú thím sẽ qua."
Rời khỏi bệnh viện, hai ghé qua cung tiêu xã mua một ít thực phẩm mang về nhà.
"Mẹ ơi, nhân lúc tụi con ngủ mà cùng ba lén chơi dẫn tụi con theo."
"Đâu , ngoài chơi, mà là mua đồ ăn cho các con."
"Các con xem, đây, đang cầm tay nè."
"Đi một chuyến cực khổ còn , về nhà các con trách oan, buồn quá mất."
Cô giả vờ lau nước mắt lén biểu cảm của mấy đứa nhỏ qua kẽ tay.
"Ơ... con xin , là con hiểu lầm ."
"Mẹ mua đồ chắc mệt , mau để xuống , để tụi con xách cho."
Chúng nhanh chóng giành lấy đồ trong tay Thẩm Tri Hạ, còn những thứ trong tay Dư Hướng Sâm thì bọn trẻ chọn cách phớt lờ.
"Khoan , ba của các con đây mệt ? Sao đứa nào giúp ba ?"
"Ba ơi, ba là đàn ông mà, xách mấy món dễ mệt ."
"Ba ơi, để con xách cho."
Bảo Bảo lon ton chạy đến bên cạnh , định giúp xách đồ.
Dư Hướng Sâm đặt thực phẩm tay xuống, bế cô con gái mềm mại từ đất lên ôm lòng.
"Ôi, con trai chẳng đáng tin gì, vẫn là cô con gái bé bỏng của ba thương ba nhất."
"Sau ba chỉ mua đồ ăn cho Bảo Bảo của ba thôi, cho mấy đứa hôi hám của con nữa."
"Không, ăn nữa."
Bảo Bảo đúng là một cô bé dễ thương, đối xử với tất cả . Chỉ cần thấy ai buồn, cô bé sẽ đến an ủi. Mỗi giả vờ để trêu bé, bé vẫn giữ vẻ mặt vui vẻ như thường.