Xuyên Về Thập Niên 70: Trọng Sinh Trở Thành Đoàn Sủng - Chương 896

Cập nhật lúc: 2025-11-16 14:41:37
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

" vốn dĩ chúng cháu còn ba năm học nữa, nếu tiếp tục học thêm thì ít nhất cần hai, ba năm nữa."

"Chuyện đó là vấn đề, những lo lắng của các cháu đều là thừa thãi."

"Nếu các cháu thực sự ý định thì hãy chuyện với Bộ trưởng An. Ông lắng . Giả sử ông đồng ý, chắc chắn là lý do của . cả, ít nhất các cháu cố gắng, để tiếc nuối."

"Được, ngày mai chúng cháu sẽ tìm ông ."

Sau khi chuyện với họ về một vài việc xảy ở nước ngoài, Thẩm Tri Hạ bảo họ khỏi thư phòng vì Dư Hướng Sâm trở về.

"Chú ba."

"Dượng út."

"Đến tìm vợ chú để tư vấn vấn đề ?"

"Vâng-"

"Từ giờ, mỗi các cháu đến hỏi bất kỳ vấn đề nào, sẽ thu phí tư vấn 100 đồng."

"Chú ba, chú như chứ, dù chúng cũng là trong nhà mà."

"Ai bảo các cháu chiếm thời gian nghỉ ngơi của cô . Thời gian của cô quý giá!"

"Thế chú chẳng mỗi về đều dính lấy thím ?"

"Hết cách , ai bảo cô là vợ chú, hợp pháp."

Nói xong, liền bước thư phòng.

"Em thế? Trông mặt mày ủ rũ ?"

"Có ? Không mà."

"Anh bước thấy em giống như đang nhíu mày ."

"À, , chỉ là lúc nãy lông mày của em ngứa thôi."

" đúng là một chuyện."

"Chú Vĩnh Xương em chuyện với chú Đàm, hỏi xem chú đến việc ở bệnh viện thủ đô ."

"Sao thế? Có điều gì khó xử ?"

"Em thấy chút , vì con trai chú Đàm năm đó qua đời ở bệnh viện Kinh thị. Đổi là bệnh viện khác thì em vẫn lo rằng thím Nguyệt Như sẽ chịu nổi."

"Không , em chỉ cần truyền đạt ý của chú Vĩnh Xương là . Còn việc đến , để chú Đàm và thím Nguyệt Như tự quyết định."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-896.html.]

"Cũng đúng."

DTV

"Nhân tiện nghỉ hè , chúng về quê ở một thời gian, cũng lâu về thôn."

"Vợ , em đợi nghỉ hè nhé, bỏ rơi ."

Ngay ngày đầu tiên đến trường nhập học, Dư Hướng Sâm cảm thấy vô cùng hối hận.

Sớm mỗi tháng chỉ nghỉ hai ngày, một học kỳ nghỉ hơn hai mươi ngày, thì ngày đó đăng ký cùng trường với Hạ Hạ, ít nhất mỗi ngày đều thể gặp mặt.

Không như bây giờ, ở nhà gì cũng dẫn theo, khiến trở thành kẻ cô độc phân biệt đối xử.

Tiểu Dương và Tử Mặc ở nhà hơn nửa tháng, ngoài việc mỗi ngày đón lũ trẻ tan học thì thêm chuyện gì khác.

Khó khăn lắm mới quen với đám nhóc thì đến ngày khởi hành.

"Lần mấy năm nữa mới về ?"

Mẹ Dư nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Dương, nỡ buông .

"Bà nội, bây giờ hơn nhiều . Sau chỉ cần nghỉ dài ngày, nếu thời gian, cháu mua vé máy bay về là ."

"Vậy , nếu thời gian thì tìm cách liên lạc với thím ba của cháu, tiền vé máy bay cháu cần lo, ba cháu bây giờ mỗi tháng kiếm ít tiền."

Thẩm Tri Hạ bên cạnh lời , dở dở .

Cũng may cô lý trí, rằng sẽ trả tiền.

"Tiền cất hết ?"

"Bà nội, bà yên tâm, bây giờ chúng cháu kinh nghiệm , tuyệt đối sẽ cướp tiền."

Lần mới nước ngoài, họ còn tình hình bên ngoài. Dù sư dặn dò nước ngoài khá loạn, nhất nên cùng , nên hành động một .

Tiểu Dương và Tử Mặc ở trong ký túc xá cảm thấy đói, liền cùng ngoài mua chút đồ ăn.

Đi 500 mét thì mấy ngoại quốc xông bắt họ giao hết tiền . Muốn phản kháng nhưng đành chịu vì bên đông quá, bọn trực tiếp khống chế và lục soát, lấy hết tiền họ.

Sau đó, mỗi khi ngoài, họ chỉ để một ít tiền trong túi.

Tất, quần lót, mũ đều may thêm túi. Dù đối phương cướp cũng khó mà tìm thấy.

"Dù ở bên ngoài cũng thật cẩn thận."

"Vâng, cháu ."

 

Loading...