"Mẹ, chúng con thực sự sai . Sau khi chịu phạt, chúng con sẽ bài tập và thành nhiệm vụ giao. Mẹ đừng giận nữa, ?"
"Thật sự sai?"
"Thật sự ạ!"
"Hứa dối, tái phạm nữa!"
"Được, kế hoạch thăm Nhị Nhị thứ sáu hủy."
"..."
DTV
"Mẹ..."
Nghe quyết định , hai đứa nhỏ đỏ hoe mắt.
"Không cần thêm, quyết định ."...
"Vợ ơi, thấy đem chúng nó quân đội ở một thời gian thì sẽ ngoan ngay."
"Đấy là con ruột của mà? Chúng còn nhỏ thế ."
"Có con ruột , em còn rõ ?"
"Vợ , chuyện em đừng lo lắng. Anh sẽ sắp xếp thỏa, đến lúc đó chỉ cần em đưa chúng là ."
Sáng thứ sáu, hai đứa nhỏ vẫn nuôi hy vọng mong manh rằng thể thăm Nhị Nhị. từ đầu đến cuối, Thẩm Tri Hạ vẫn thờ ơ, nhắc đến chuyện . Chúng đành ngoan ngoãn đeo cặp, theo ông nội đến trường học.
"Ôi, ông nội ơi, chúng cháu khổ quá!"
Nhìn biểu cảm than thở của chúng, cha Dư nhịn .
"Ông nội, ông thể giúp cháu ? Bây giờ vẫn còn kịp xin phép cô giáo mà."
"Hai đứa tha cho ông . Ông dám các cháu chứ."
Ngay cả cha Dư cũng sợ Thẩm Tri Hạ. Từ lâu, ông và bà Dư thống nhất chỉ phụ trách chăm nom, còn việc dạy dỗ giao cho Thẩm Tri Hạ quản lý. Hai ông bà lớn tuổi, can thiệp nữa.
Không thấy tia hy vọng từ ông nội, hai đứa nhỏ tiu nghỉu trường.
Buổi chiều, Thẩm Tri Hạ đến trường giờ tan học, tìm cô giáo chủ nhiệm của hai đứa.
"Cô giáo Lâm, chào cô. đến để xin nghỉ phép một tuần cho Dư Diệu và Dư Dận."
"Mẹ của Dư Diệu, Dư Dận, nghỉ một tuần thể sẽ ảnh hưởng đến việc học của hai cháu. Chúng mới lớp 1, đây là giai đoạn nền tảng quan trọng."
"Cô giáo Lâm, hiểu lo lắng của cô. , việc nghỉ học là do và chồng bàn bạc kỹ, vì việc quan trọng hơn cả việc học cần hai cháu tham gia."
"Được , nếu gia đình kiên quyết, sẽ ngăn cản. Tuy nhiên, sẽ sắp xếp bài học cần thiết trong tuần để hai cháu tự học ở nhà. Mong gia đình hỗ trợ giám sát để hai cháu tụt so với các bạn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-848.html.]
"Được, cô cứ yên tâm."
Còn hơn 10 phút nữa mới đến giờ tan học, Thẩm Tri Hạ về nhà mà đợi gần lớp học, nơi hai đứa nhỏ thể thấy.
"Anh ơi, em thấy hôm nay trôi qua khó khăn quá!"
"May mà chúng với Nhị Nhị, nếu chắc em sẽ thất vọng lắm."
"Mẹ đ.á.n.h là may , còn mong gì thêm."
"Sao thế? Mẹ bao giờ đ.á.n.h chúng mà. Chỉ ba, nếu ba ở nhà thì mới thể đ.á.n.h thôi."
Cả ngày học tập cuối cùng cũng kết thúc.
Khi tiếng chuông reo, Thẩm Tri Hạ bước tới gần lớp học, hai đứa nhỏ đang thì thầm to nhỏ gì đó. Biểu cảm khuôn mặt giống hệt , đều đầy vẻ buồn bực.
Cô gọi chúng, chỉ ở cửa, xem chúng sẽ lữa đến bao giờ.
"Dư Diệu, Dư Dận, các em hình như đang đợi ở ngoài."
"Thật ?"
Hai đứa ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Tri Hạ thật sự ngoài cửa, liền bỏ cả cặp, vui mừng chạy đến.
"Mẹ, đến đây gì ?"
"Lấy cặp đây, chúng chuyện."
Thẩm Tri Hạ mỗi tay dắt một đứa, từ từ về nhà.
"Mẹ xin nghỉ học một tuần cho các con, tuần các con cần đến trường nữa."
"Thật ạ? Tuyệt quá."
" tại ạ?"
"Ngày mai các con sẽ ."
"Hả? Mẹ, còn định giữ bí mật ?"
"Chẳng lẽ là đưa chúng đến chỗ Nhị Nhị?"
"Đừng hỏi nữa, hỏi cũng ."
"Mẹ ơi, cứ , nếu con sẽ ngủ cả đêm."
Hai đứa nhỏ kéo tay , nũng nịu ngừng, nhưng bất kể hỏi thế nào, Thẩm Tri Hạ vẫn tiết lộ, hy vọng ngày mai chúng vẫn còn như hôm nay.
Cô cần nghĩ cũng nhiệm vụ mà Dư Hướng Sâm sắp xếp cho chúng sẽ hề dễ dàng.