"Thím ba, thím cũng quen."
"Thím cũng quen? Ai ? Trong trí nhớ của thím hình như quen nào mới nhập học."
"Là con trai lớn của bác Lư, Lư Thừa Chính."
Thì là ...
"Cậu tình cảm của cháu ?"
"Tạm thời chắc là ."
" cháu nghĩ thể... thể..."
Đại Nha ngập ngừng, dám .
"Cháu nghĩ cũng thích cháu, đúng ?"
"Vâng."
"Sau khi nhập học, từng đến khoa của cháu tìm cháu hai , còn hẹn cháu dạo công viên. cháu nghĩ hỏi ý kiến thím nên đồng ý với ."
"Đại Nha, cháu là trưởng thành ."
"Trong chuyện tình cảm, thím ba nghĩ cháu khả năng phân biệt đúng sai."
"Nếu cháu cũng cảm tình với thì thể thử tiếp xúc và tìm hiểu thêm về đối phương."
"Đừng sợ, nếu hợp thì tiến tới, hợp thì coi như bạn bè bình thường, hoặc liên lạc nữa cũng , cả."
"Vậy cháu nên với là cháu đồng ý công viên ?"
DTV
"..."
"Chuyện đó cần vội."
"Nếu thực sự thích cháu, sẽ tìm cháu thôi."
Sao tự nhiên cô cảm thấy Đại Nha trong chuyện yêu đương còn ngây ngô hơn cả Nhị Nha nhỉ?
Buổi tối, khi gian, Thẩm Tri Hạ kể chuyện với Hướng Sâm.
Anh lập tức rằng nhà họ Lư lợi .
"Lão Lư giờ kết thông gia với nhà , qua đây mà mang theo hai đứa con trai, chắc chắn ý ."
"Chuyện , đều rõ ràng cảnh ."
"Con chị dâu Lư cũng là . Nếu thành, Đại Nha gả qua đó chắc xảy mâu thuẫn chồng nàng dâu."
"Không lúc đến lượt Bảo Bảo nhà , cuối cùng thằng nhóc nào sẽ lợi nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-846.html.]
"Không , giữ con bé đến hai mươi lăm tuổi. Nếu nó kết hôn cũng , nuôi nó cả đời."
"Thôi !"
"Anh đừng truyền cho con những suy nghĩ như , nếu em để yên ."
"Chuyện tình cảm của trẻ con, cứ để chúng tự giải quyết."
"Vợ ơi, em đừng coi là thật. Anh chỉ đùa thôi."
"Anh chỉ một cô con gái bảo bối, nghĩ đến việc nó lấy chồng, thấy thoải mái chút nào."
"Bây giờ mới hiểu tại lúc đến nhà em, cha ưa như . Sau chắc cũng sẽ giống hệt ông ."...
"Dư Diệu! Dư Dận! Hai đứa mau về đây cho !"
Tối qua, vì viện nghiên cứu một việc khẩn cấp cần xử lý, Thẩm Tri Hạ phá lệ ở việc cả đêm. Sáng gần 9 giờ cô mới về đến nhà.
Vừa về, khi đang phòng đồ, cô thấy chồng rằng Nhất Nhất và Tam Tam theo Lưu Hạo và Nhị Nha ngoài. Ngay lập tức, cô chạy ngoài lớn tiếng kêu để gọi hai em .
"Đồng chí Lưu, dừng xe , thím ba đang gọi bọn trẻ."
"Anh ơi, đừng dừng ! Đạp xe tiếp ! Chị Nhị Nha nhầm ."
Hai em thấy giọng của Thẩm Tri Hạ thì hoảng, vội vàng giục Lưu Hạo tiếp tục đạp xe, dừng .
Lưu Hạo đang theo đuổi cô gái thích, chắc chắn sẽ ưu tiên lời cô . Không đời nào theo lời hai đứa nhóc.
Hơn nữa, trong lúc trò chuyện với Tâm Viện đó, cũng thực sự chủ trong nhà họ Dư chính là vợ của chú Dư.
Dù nhà họ Dư phân gia từ vài năm nhưng ngay cả cha của Tâm Viện, bác cả của cô thậm chí là ông nội, cũng ai dám dễ dàng trái lời thím ba Dư. Vì thế, Lưu Hạo chút do dự, lập tức dừng xe .
Thẩm Tri Hạ nhanh chóng chạy đến bên cạnh chiếc xe, nghiêm mặt hai đứa nhỏ đang cúi đầu gì, tránh ánh mắt của cô.
"Hai đứa theo gì hả?"
"Tự xuống xe để kéo xuống đây!"
Hai đứa nhỏ căng thẳng đến mức dám trả lời, cũng dám , chỉ cúi đầu im lặng.
"Mau lên! Nói!"
"Mẹ ơi, chúng con chỉ chơi cùng chị Nhị Nha và Lưu Hạo thôi. Chúng con sẽ phiền chị ."
"Ba!"
"Hai!"
"Đừng đếm nữa! Chúng con tự xuống! Mẹ đừng đếm nữa, chúng con xuống ngay đây."
Hai đứa vội vàng leo xuống xe, dám chậm trễ chút nào.