"Đồng chí Dư Hướng Sâm, chuyện gì cần thú nhận với em ?"
Về đến phòng, Thẩm Tri Hạ sofa, uống nước dò xét.
"Làm gì , nào dám giấu em chuyện gì."
"Hơn nữa, dù giấu cũng giấu ."
"Vậy nãy là ?"
"Ban đầu em còn tưởng chỉ đơn thuần đưa em báo danh, nhưng biểu hiện của lúc nãy, hình như chỉ nhỉ."
"Bà xã, em oan cho , thật lòng đưa em báo danh, ý gì khác."
"Còn lúc nãy... chỉ sợ mấy tên sói con ảnh hưởng đến việc học của em thôi."
"Hừ..."
"Anh nghĩ em tin ."...
Ngày hôm , Dư Hướng Sâm một xách hành lý, lên đường đến trường Đại học Quốc phòng.
Trường cách nhà chỉ 8,3 km nhưng thực hiện chế độ quản lý quân sự, dù gần đến cũng thể về nhà.
Tuy nhiên, điều khiến suy sụp nhất là thông báo từ giảng viên khi nhập học.
Trước đây đúng là hai tuần nghỉ một , nhưng do qua mười năm, để nâng cao năng lực diện của sinh viên và đẩy nhanh tiến độ học tập, ban lãnh đạo trường quyết định chuyển từ nghỉ hai tuần một thành nghỉ hai ngày cuối mỗi tháng.
Dư Hướng Sâm thầm than khổ nhưng nên lời.
Bây giờ bỏ học thì còn kịp ?...
Ở thời đại , điều khiến Thẩm Tri Hạ hài lòng nhất khi học đại học chính là cần tham gia huấn luyện quân sự.
Cô sợ khổ, sợ mệt, nhưng đặc biệt cháy nắng.
Hơn nữa, cô vẫn đang trong giai đoạn cho con bú, nên dù yêu cầu huấn luyện, cô cũng thể xin miễn.
Trường học bắt đầu học lúc tám giờ, trùng với thời gian ba đứa trẻ sinh ba đến trường mẫu giáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-763.html.]
Mỗi ngày, Thẩm Tri Hạ đều dẫn chúng đến trường mẫu giáo lúc bảy giờ rưỡi, đó mới đến Đại học Kinh thị để học.
Buổi chiều khi các con tan học, đôi khi cô vẫn xong tiết học nên để cha Dư đón, còn Dư thì ở nhà chăm sóc hai bé sinh đôi.
Mặc dù cha Dư rằng ông thể lo việc đưa đón nhưng Thẩm Tri Hạ vẫn tự những việc liên quan đến con cái mỗi khi thời gian.
Đợi đến khi chúng lớn, dù cô đưa chúng đến trường thì mấy đứa nhỏ cũng chắc .
Thứ bảy nghỉ, Hổ Tử và Nhị Nha về nhà mà chơi quanh Kinh thị với bạn cùng phòng.
Chúng đều lớn, suy nghĩ riêng. Cô chỉ nhắc nhở chúng chú ý an để chúng tự do, vì kết bạn nhiều cũng .
Đại Nha ngoài. Thẩm Tri Hạ hỏi thì mới con bé ở nhà giúp trông em.
Thẩm Tri Hạ bảo cháu đừng nữa, cần lo việc chăm sóc em nhỏ. Nếu cháu về nhà kỳ nghỉ thì cứ về, hoạt động gì vui thì cứ tham gia, đừng lo nghĩ quá nhiều về gia đình.
Tuy nhiên, tuần thì đành chịu vì bạn cùng phòng của Nhị Nha ngoài hết, bây giờ ký túc cũng kịp.
Mười giờ sáng, vợ chồng Thôi Khải cùng đứa con duy nhất của họ là Thôi Bác Siêu đến chơi.
Thôi Bác Siêu gần đây cũng phục hồi chức vụ, hiện đang việc tại Ủy ban thị thành.
"Thầy, cô, Bác Siêu, mời ạ. Mọi cứ coi đây như nhà , đừng khách sáo."
Thẩm Tri Hạ tiếp đón họ trong phòng khách, Dư cũng mang trái cây rửa đến.
Đã lâu cô gặp sư mẫu. Còn Thôi Bác Siêu, đây Dư Hướng Sâm gặp vài , nhưng đây là đầu cô gặp mặt .
Đậu Vân Vân ngay mà bước đến nắm tay Thẩm Tri Hạ, rưng rưng nước mắt.
"Hạ Hạ, đến giờ cô vẫn cảm ơn con một cách chính thức. Nếu nhờ sự giúp đỡ của con và Hướng Sâm, lẽ cô còn đời nữa, ngờ ngày gặp sư phụ con."
Trong cuộc đời , ngoài cha sinh thành dưỡng d.ụ.c bà, bà ơn nhất chính là vợ chồng Thẩm Tri Hạ.
"Sư mẫu, chuyện quá khứ đừng nhắc nữa. Hãy để những điều vui qua , mỗi ngày sắp tới sẽ hơn."
"Vân Vân, Hạ Hạ đúng, đừng nghĩ về chuyện cũ nữa. Chúng nên hướng về phía ."
DTV