"Bà ơi, cháu đói bụng ."
"Bà ơi, cháu cũng đói ."
"Bà ơi, cháu ăn cơm."
Ba đứa nhỏ chơi xong trở về, kịp sân ở cổng hét lớn rằng đói bụng, đòi ăn cơm.
"Bà , các cháu rửa tay , rửa tay xong là ăn cơm ngay."
Rửa tay xong, ba đứa ngay ngắn ghế nhỏ của , thức ăn bàn nhưng đứa nào động đũa.
Cha Dư mỗi cầm bát đũa, bê một bát canh, khi đặt đồ ăn lên bàn thì bảo bọn nhỏ bắt đầu ăn.
"Bà ơi, ba về, đợi họ cùng ăn."
"Ba các cháu ăn cơm trưa ở nhà, chúng ăn ."
"?"
Ba cái đầu nhỏ lập tức nghiêng sang một bên, ngơ ngác bà nội.
"Ba các cháu ngoài việc , hôm nay ăn cơm ở nhà."
"Buổi tối họ về ạ?"
"Ừm... chắc là về."
Hạ Hạ sẽ đến bệnh viện một chuyến, lẽ mai hoặc mốt mới về. Sợ bọn nhỏ nháo nên Dư sự thật.
"Thôi nào, chẳng các cháu đói bụng ? Mau ăn cơm ."
Mẹ Dư múc cơm đặt mặt từng đứa, giục chúng bắt đầu ăn.
"Haiz..."
"Không , cơm khó nuốt thật."
Nhất Nhất thở dài một .
Nó tưởng rằng hôm nay ba bận nên buổi sáng quên đưa chúng tập luyện, vì còn cảm thấy vui vẻ một chút.
Hóa quên, mà là ba lừa mất, còn đưa chúng theo.
"Cái thằng nhóc , mới bé tí mà cũng thở dài, cháu mau ăn cơm ."
Mẹ Dư buồn nó, đưa tay xoa đầu thằng bé.
"Bà ơi, bà đừng xoa đầu cháu nữa. Cháu lớn , trẻ con một hai tuổi nữa ."
"..."
"Được, xoa thì xoa."
"Trẻ con ba tuổi lớn thì đòi mới ăn cơm, các cháu mau bắt đầu ăn ."
Sau khi ba đứa nhỏ ăn xong, Dư dỗ chúng ngủ trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-737.html.]
Ba đứa ngoan ngoãn trèo lên giường, đắp chăn nhỏ, nhanh chóng chìm giấc ngủ.
Cứ tưởng chúng sẽ tiếp tục ngoan ngoãn như , nhưng đến tối khi tắm xong, ba đứa bắt đầu yên, náo loạn đòi kể chuyện khi ngủ.
"Mẹ các cháu hôm nay việc, các cháu cứ ngủ , ngủ dậy sẽ về."
"Bà dối, lúc ăn trưa bà bảo buổi tối sẽ về."
"Ăn tối bà cũng sắp về, mà giờ vẫn về, bà lừa chúng cháu."
"Hu hu- cháu nhớ ."
Đây là đầu tiên kể từ khi ba đứa nhỏ ký ức, Thẩm Tri Hạ ngoài mà mang chúng theo.
Trước đây, dù cô ở bệnh viện Lam thành, cô cũng mang luôn cả ba đứa, nào ngoại lệ.
Dư Hướng Sâm cần phẫu thuật, cô đang mang thai, chỉ thể cố gắng chăm sóc "bệnh nhân" là chồng , nên đành để ba đứa ở nhà.
"Bà ơi, cháu cũng nhớ ."
"Ba xa, trộm mất , hu hu hu hu!"
Thấy Dư vẫn chịu thật, ba đứa nhỏ từ giả trở thành thật, Nhất Nhất thậm chí còn rống lên.
"Oa, cháu !"
"Bà lừa các cháu, các cháu thật sự là ngày mai sẽ về."
"Ngày mai còn lâu lắm, cháu chờ nổi."
"Sao chờ nổi, ngủ một giấc là qua thôi, dậy là về ."
"Hu hu, kể chuyện khi ngủ, cháu ngủ , sẽ mất ngủ."
"..."
"Cháu nhỏ thế , ngủ còn ngáy khò khò, chuyện mất ngủ ."
"Bà pha cho các cháu một bình sữa nhé? Uống xong sẽ buồn ngủ thôi."
Mẹ Dư xử lý kịp, liền nhờ ông Dư pha ba bình sữa mang đến.
"Bà ơi, ở đây, cháu ăn một viên kẹo ?"
"Không , các cháu khi đếm sẵn , lỡ phát hiện thiếu viên nào, bà cũng mắng đó."
"Bà là trưởng bối của , dám mắng bà ."
DTV
"Hu hu, ở đây, ngay cả kẹo cũng ăn, cháu thật khổ mà!"
"Sao thế ?"
"Đứng xa thế mà thấy tiếng các cháu ."
Vợ chồng Dư Hướng Mộc cũng hôm nay vợ chồng lão tam ở nhà. Ban đầu, họ nghĩ rằng cha Dư ở đó thì sẽ lo liệu , vì ba đứa nhỏ thường ngày ngoan, hiếm khi nháo.
khi tắm xong, chuẩn lên giường ngủ thì tiếng của ba đứa nhỏ, yên tâm nên họ vội vàng chạy qua.