Xuyên Về Thập Niên 70: Trọng Sinh Trở Thành Đoàn Sủng - Chương 730

Cập nhật lúc: 2025-11-10 13:38:11
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ba ơi, con ăn bánh ngô . Bánh ngô dở lắm, hu hu... Con cũng ăn cơm."

"Chiều nay con bảo thích ăn bánh ngô mà?"

"Ba phạt con ăn bánh ngô, con quên lý do ?"

"Con..."

Nhất Nhất nép lòng ba, nhất thời gì.

"Con xem trong nhà ai suốt ngày gì cả, chỉ nghĩ đến chơi ?"

"Anh chị của con mỗi ngày đều đến trường học, ngay cả khi nghỉ cũng học. Ba ban ngày việc, buổi tối cũng sách học thêm."

"Các con còn nhỏ, ba chỉ sắp xếp cho mỗi ngày đến một tiếng để luyện võ. Thời gian còn đều thoải mái chơi, mà chỉ chút thời gian ngắn ngủi đó con cũng chịu , ba thật sự thất vọng đấy."

"Hôm sinh nhật con và hai em, con theo sư công học võ. Ba cũng hỏi con thật sự , một khi bắt đầu thì thể bỏ dở. Con cũng hứa sẽ kiên trì, mà mới hai tuần..."

Anh kiên nhẫn giảng giải cho hiểu.

Bọn trẻ còn nhỏ, thể bắt học những thứ quá phức tạp, chủ yếu là tạo thói quen.

"Con thường bảo vệ , nhưng học tập thì bảo vệ ?"

Nhất Nhất im lặng lắng lời ba, tay vân vê ngón tay nhỏ.

"Ba ơi, nhưng con mệt lắm."

"Mệt là chuyện bình thường. Con trở thành như Tôn Ngộ Không, thì quá trình đó tất nhiên sẽ lúc mệt mỏi."

" vượt qua giai đoạn , lớn lên sẽ thoải mái hơn."

"Thật ạ?"

"Thật."

Nhất Nhất còn do dự, nhưng quyết định.

"Ba ơi, để sáng mai con dậy tập ? Bây giờ con đói quá."

Cậu ngại ngùng vỗ vỗ cái bụng lép kẹp của , như đang kêu ọc ọc.

"Được, sáng mai chúng dậy tập, bây giờ ăn cơm . Ăn no mới sức mai tập chứ."

"Vâng, ăn cơm !"

DTV

Dư Hướng Sâm thấy con định tâm trạng, dẫn phòng tắm rửa mặt.

"Ba ơi, con sai ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-730.html.]

Nhất Nhất kéo áo ba, ngượng ngùng xin .

"Không , sai sửa là bé ngoan. Ba thích con nhất."

"Con cũng thích ba , còn thích các em, ông bà nội, chị nữa. Còn nhiều nhiều lắm."

Thằng bé kiểu khó bảo, chỉ cần giảng giải rõ ràng là vui vẻ, quên ngay chuyện lúc nãy.

Khi Dư Hướng Sâm bế khỏi phòng, ăn xong.

"Mau ăn , đồ ăn nguội mất."

Mẹ Dư thấy cháu liền bế từ tay con trai.

"Nhất Nhất của bà đói lắm đúng ?"

"Vâng ạ, bà ơi, cháu đói quá, bụng như quái vật đ.á.n.h !"

"Thế ? Vậy ăn nhiều , ăn no là quái vật hết đ.á.n.h thôi."

Bà gắp thức ăn bát, còn múc một bát canh đặt bên tay , ân cần cháu trai tự ăn.

Sau bài học , Nhất Nhất bao giờ nhắc chuyện tập học nữa. Một thời gian , ba đứa đều thấy mạnh mẽ hơn.

Chúng thường kéo theo Bôn Bôn chạy khắp thôn, tự xưng là "cứu giúp giang hồ"... hiểu chúng thể nghĩ lắm trò như .

Đầu tháng 9, Dư Hướng Sâm đến Kinh thị.

Ở đó 21 ngày, giúp Sư trưởng Tiêu chọn một đội đặc nhiệm gồm cao thủ để thực hiện nhiệm vụ khó khăn.

Sau đó, liên lạc với Cao Viễn và Thôi Bác Siêu, bí mật thu thập thông tin giúp sư phụ trở về. Họ còn tìm những từng sư phụ giúp đỡ.

sợ rắc rối nên từ chối, nhưng cũng vài đồng ý giúp họ kết nối quan hệ.

Hai ngày khi về, tìm tin tức về con của Trần Cảnh Bình. Dù khổ cực nhưng họ vẫn sống sót, đó là may mắn trong cái rủi.

Chỉ cần còn sống, vẫn còn hy vọng.

Dư Hướng Sâm khi trở về đến chuồng bò để thông báo tin cho Trần Cảnh Bình. Ông xúc động đến mức nước mắt kìm mà rơi xuống. khác với , nước mắt là nước mắt hạnh phúc. Đây là tin vui nhất mà ông trong những năm qua.

"Bác Cảnh Bình, giờ bác thể yên tâm ."

"Ừ, yên tâm . Sống là , sống là ."

Những năm qua, ông buông bỏ tất cả, chỉ thương bà nhà, kịp đợi họ về . Ông thậm chí kịp gặp bà cuối.

Không suối vàng, bà cô đơn . Nếu cơ hội trở về thành, ông nhất định sẽ đến thăm bà, để bà an lòng.

 

Loading...