"Thời gian trôi nhanh thật, đầu gặp Hạ Hạ, con bé mới chỉ 18 tuổi. Giờ con cái hai tuổi ."
" , thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt già ."
"Mọi xem tóc bạc đầu , nhiều thêm ?"
Trần Cảnh Bình cúi đầu cho xem tóc bạc.
"Bác Cảnh Bình, . Vài hôm nữa cháu xem t.h.u.ố.c nhuộm , mua về nhuộm cho . Lúc đó chắc chắn sẽ trẻ cả chục tuổi!"
"Ha ha, vẫn là cô bé cách vui."
Gần đến giờ cơm trưa, ba đứa nhỏ các chị dẫn về.
Thấy mấy Thôi Khải trong phòng khách, chúng chút ngơ ngác.
Tuy chúng gặp họ và chào hỏi vài , nhưng hiếm hoi.
"Nhất, Nhị, Tam, đây, giới thiệu với các con các ông bà nhé."
Ba đứa nhỏ thường ngoan khi khách. Chúng bước từng bước nhỏ đến bên Thẩm Tri Hạ.
Cô chỉ Trần Cảnh Bình và giới thiệu.
DTV
"Đây là ông Cảnh Bình, ông là một giáo sư giỏi."
"Giáo sư?"
"Mẹ ơi, giáo sư là gì ạ?"
Đây là đầu ba đứa từ , tò mò chờ giải thích.
"Giáo sư là thầy giáo giỏi ở trường đại học."
"Là dạy cho lớn học ?"
"Ừ... Nói cũng đúng, dạy cho lớn học."
"Oa, giỏi quá-"
Ba đứa nhỏ ngừng vỗ tay.
Những lời ngây thơ khiến mắt Trần Cảnh Bình cay cay. hôm nay là sinh nhật của ba đứa, ông mất vui, nên cố nhịn.
Từ khi điều xuống thôn Vân Bình, ông thấy trở nên nhạy cảm hơn , dễ xúc động.
"Bên cạnh ông Cảnh Bình là ông Vĩnh Xương, một bác sĩ tài ba."
"Tài hơn cả ạ?"
", tài hơn nhiều."
"Vậy tại ông bệnh viện khám bệnh mà ở trong thôn ? Mẹ cũng thường xuyên đến bệnh viện mà?"
"Đó là vì ông Vĩnh Xương nghỉ ngơi một thời gian, ông sẽ khám bệnh -"
"Thì là , , con hiểu ."
"Con cũng hiểu -"
"Vậy bà xinh nghề gì ạ? Bà cũng giỏi lắm ?"
"Bà cũng giỏi, đôi giày đầu hổ các con từng mang là do bà Băng Khiết cho đấy."
"Oa- Con thích đôi giày đó nhất, nhưng nó nhỏ quá , giờ con lớn hơn ."
"Nếu các con thích, mai bà cho mỗi đứa một đôi lớn hơn."
"Dì Băng Khiết, dì đừng tụi nhỏ lung tung, chúng thích nhiều thứ lắm, giày cũng nhiều , cần mới ạ."
"Không , dì cũng chẳng việc gì ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-727.html.]
Bây giờ công việc của họ cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, 5 giờ chiều là thể về chuồng bò nghỉ ngơi.
"Mẹ, ông cuối cùng là gì ?"
Nhất Nhất chỉ Thôi Khải, hỏi Thẩm Tri Hạ.
"Ông là sư phụ của , các con thể gọi là sư công."
"Sư phụ? Sư công dạy cái gì?"
"Sư công dạy võ công, giỏi."
"Sư công, con học!"
"Sư công, con cũng học."
"Con nữa, con nữa."
Ba đứa nhỏ lập tức rời khỏi lòng Thẩm Tri Hạ, chạy ùa về phía Thôi Khải.
Cả ba tranh leo lên đùi ông, ông bối rối nên đỡ đứa nào .
"Đừng nghịch nữa, ngoan nào."
"Không , thầy thích chúng lắm."
"Sư công, cháu học võ để đ.á.n.h bại ba cháu!"
"Ha ha ha ha ha-"
"Ha ha-"
Cả phòng khách ồ lên vì câu ngây thơ của Nhất Nhất.
lúc Dư Hướng Sâm bưng đĩa hoa quả phòng khách, khựng .
"Thằng nhóc , con học võ để lớn lên đ.á.n.h ba !"
"Tại ba cứ giành với bọn con!"
"Khụ khụ- Chuyện để chúng riêng nhé-"
Dư Hướng Sâm vội ngắt lời Nhất Nhất, nếu thì thằng nhóc câu gì động trời nữa.
Anh thì , chỉ sợ vợ sẽ thấy ngại.
"Ông cho các cháu , học võ vất vả đấy!"
"Sư công, cháu sợ , cháu giỏi lắm."
"Ồ? Giỏi thế nào?"
Thôi Khải hứng thú, thằng bé đáng yêu thế , ông trêu thêm chút nữa.
"Cháu thường ba phạt úp mặt tường. Lúc một lúc là xuống , giờ cháu nửa tiếng luôn!"
"Ông xem, cháu giỏi ?"
"Ờ... ha ha... giỏi."
"Ha ha, cháu cũng thấy giỏi."
Thẩm Tri Hạ nhiều lúc mở đầu thằng con cả xem trong đó thiếu sợi dây nào .
Có lúc thì như một ông cụ non, logic rõ ràng.
Lúc khác ngốc nghếch đến buồn , khiến cô cảm giác như trong đầu nó hai tâm hồn .
Một thì hiểu chuyện, một thì ngờ nghệch.