"Tại chịu ? Đợi ba đổ nước xong sẽ ngay."
"Chúng con đợi ba."
Bốn cha con khỏi phòng tắm, thấy Thẩm Tri Hạ bên giường, trải sẵn một chiếc chăn nhỏ.
Cô bế ba đứa trẻ đặt lên chăn.
"Có chơi trận chiến nước trong đó ?"
"Không..."
"Có ?"
Nhất Nhất định giải thích, nhưng hỏi nữa thì trả lời:
"Có."
"Có ạ-"
"Mẹ ơi, chúng con chơi nữa."
Mỗi khi phạm , ba nhóc con nhận cực nhanh, thái độ vô cùng thành khẩn.
Chúng trưng vẻ mặt nhưng , trong lúc gì thì còn lén liếc trộm xem giận .
"Mẹ cấm các con chơi, nhưng các con thử ba xem, các con ướt hết , nếu ba cảm thì ?
Nếu chơi, đợi trời nóng thêm chút nữa, gọi Hổ Tử cùng chơi với các con. Lúc tắm thì ngoan ngoãn tắm, ?"
"Dạ , con sai ."
"Mẹ, con cũng sai ."
"Ông xã, tắm , em mặc quần áo cho bọn trẻ."
"Xin em, hình như gây thêm rắc rối cho em ."
Dư Hướng Sâm cảm thấy áy náy, rõ ràng là tắm cho ba đứa nhóc để giảm bớt gánh nặng cho vợ, nhưng .
"Không , chúng là ba đứa nhóc nghịch ngợm mà. Anh ở bên chúng thêm vài ngày sẽ , tuy nhỏ nhưng chúng vô ý tưởng nghịch ngợm.
Nếu nghiêm khắc quản lý, chúng thể quậy tung trời luôn."...
Cả gia đình năm ngang giường lớn, Dư Hướng Sâm ôm Thẩm Tri Hạ bên trái, bên là ba nhóc đang ngủ say sưa.
Hôm nay dù thế nào ba đứa nhỏ cũng chịu về giường nhỏ của , nhất quyết bám lấy giường lớn đòi ngủ cùng ba .
Nghĩ đến việc từ khi chúng ký ức đến giờ từng ngủ chung với ba, nên Thẩm Tri Hạ đồng ý để chúng mang chăn nhỏ lên ngủ cùng giường lớn.
"Bà xã, vất vả cho em ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-723.html.]
Dư Hướng Sâm mặt về phía vợ, ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ, cô với ánh mắt đầy áy náy và thương yêu.
"Từ khi ba đứa đời, chuyện đều do em gánh vác, chẳng giúp gì nhiều."
"Cũng thấy vất vả gì lắm . Ban ngày phần lớn là cha giúp trông nom, em chỉ tay khi chúng nghịch ngợm thôi."
"Hơn nữa, tuy đôi khi nghịch ngợm, nhưng phần lớn thời gian chúng ngoan, là ba thiên thần nhỏ mà."
Về việc dạy dỗ ba đứa con, cô áp dụng kiểu nuôi thả tự nhiên, để chúng tự khám phá, tự tìm niềm vui.
Chỉ cần việc nguy hiểm, hoặc gây tổn thương đến bản xung quanh, cô thường chỉ nhắc nhở vài câu.
"Sau để chăm chúng, em nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Được, giao cho đấy."
Hai chuyện đến gần nửa đêm mới ngủ.
Sáng sớm, Thẩm Tri Hạ đ.á.n.h thức vì đè nặng.
Cô mơ màng mở mắt , phát hiện ba đứa con đang .
Ba đứa nhóc hơn hai mươi cân mỗi đứa, cùng lên khiến cô cảm giác như thở nổi.
"Mau xuống! Mẹ sắp ngạt thở ."
"Làm gì thế hả!"
DTV
Vừa bước phòng, Dư Hướng Sâm thấy cảnh tượng ba đứa con vợ, vội vàng chạy tới, mỗi tay xách một đứa xuống.
"Dậy mà chịu ở giường, chạy qua phá gì?"
"Hì hì, là heo lười, ngủ nướng chịu dậy."
"Mẹ mỗi ngày đều vất vả chăm sóc các con, để ngủ thêm chút nữa. Hơn nữa, lúc các con ngủ, cũng phá các con dậy đúng ?"
"Mẹ là phụ nữ, chúng bảo vệ , để thương. Mẹ ngủ bao lâu cũng , hiểu ?"
Trong lúc mặc quần áo cho các con, quên phổ biến tư tưởng bảo vệ , yêu cầu cả ba lẫn con đồng lòng, hết sức bảo vệ Thẩm Tri Hạ.
Sau khi mặc quần áo xong, đuổi chúng ngoài phòng khách tìm Dư ăn sáng.
Dư Hướng Sâm xuống bên giường, đắp chăn ba đứa nhỏ rơi cho vợ.
"Bà xã, bọn trẻ sắp hai tuổi . Em định tổ chức sinh nhật cho chúng thế nào?"
"Cứ tổ chức đơn giản thôi, một cái bánh kem."
"Năm nay gọi cả thầy và qua ăn bữa cơm. Muộn nhất sang năm họ sẽ về thành phố , mà bữa cơm nào tử tế với họ cả."