Tiểu Dương đau nhưng cũng thật sự giận Tử Mặc, dù gì cũng thế với bạn .
Cơn đau giảm chút, với Thẩm Tri Hạ.
"Thím ba, là bây giờ chúng Lam thành, bảo bà Chu đừng nữa ạ? Cháu sợ chuyện sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t cháu mất."
Có mơ cũng ngờ một bộ quần áo đắt đến thế.
Mặc dù thím ba đối xử với bọn họ , thường xuyên mua đồ ăn vặt và đồ chơi cho họ.
tiêu gần mấy trăm đồng để cho hai bộ quần áo, vẫn cảm thấy chút lo lắng.
"Nếu cháu thực sự thấy đắt thì khi ở nước ngoài hãy học hành tử tế, đừng mà lông bông suốt ngày, cũng đừng chỉ nghĩ đến chơi thôi."
"Bây giờ cứ xem như là thím đầu tư cho các cháu, kiếm tiền, nhớ mua nhiều đồ ngon và quần áo cho thím để báo hiếu, ?"
"Vâng, tuân lệnh!"
"Thím yên tâm, cháu sẽ đối xử với thím như ruột của cháu."
"Thím bảo cháu về hướng Đông, cháu nhất định bước sang hướng Tây."
"Thôi, đừng quá lên nữa, nhanh chóng về nhà ."
Đuổi hai đứa nhóc về, cô đến chỗ chị hai của .
Về đến nhà thấy chồng và ba đứa con , lẽ bà đưa bọn trẻ chơi .
Quả nhiên, bước cửa, cô thấy ba đứa con đang giường, mỗi đứa cầm một miếng táo nhỏ.
"Mẹ!"
"Mama!"
"Đừng đây, ngoan ngoãn yên ăn táo ."
Bọn trẻ nghịch ngợm, thấy là định nhào tới, nhưng cô ngăn , sợ chúng ngã từ giường xuống.
"Chị hai, dạo chị cảm thấy ?"
"Không tệ, ăn uống ngon miệng, lượng thức ăn còn nhiều hơn ."
"Chị ăn đủ thôi là , đừng ăn nhiều quá nhé, nếu thai lớn quá thì khó sinh."
"Mẹ cũng thế đấy, nhưng con bé chẳng kiềm chế . Hồi còn ở nhà lấy chồng cũng thấy con bé ăn nhiều như thế, giờ con hận thể ăn năm, sáu bữa một ngày."
Mẹ Dư cũng kiềm phàn nàn về con gái .
"Vậy con sẽ ăn ít , tại con thấy bỏ đồ ăn thì phí quá, lúc nào cũng ăn hết."
"Mỗi ngày ăn nhiều bữa cũng , nhưng mỗi bữa chị ăn ít thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-695.html.]
"Được, khi nào Trần Lĩnh về, chị sẽ bảo ."
"Anh sợ chị đói nên bữa nào cũng chuẩn đủ đầy."
Nói đến đây, mặt Dư Hướng Nguyệt hiện rõ vẻ hạnh phúc.
Một phụ nữ cưới chồng yêu thương là điều quan trọng.
Sự khác biệt giữa chồng cũ và chồng mới thể hiện rõ biểu hiện của Dư Hướng Nguyệt và hiện tại.
-
Chuyện Tử Mặc và Tiểu Dương nước ngoài, ngoài trong nhà chỉ trưởng thôn , vì họ nhờ ông giấy giới thiệu để Kinh thị.
Thời kỳ , việc nước ngoài vẫn nhạy cảm. Vậy nên gia đình định cho dân trong thôn .
Nếu ai hỏi, họ sẽ thống nhất trả lời là hai đứa đến Lam thành học.
Càng gần đến ngày xuất phát, hai đứa trẻ càng cảm nhận rõ sự chăm sóc đặc biệt của gia đình.
Nhất là Tiểu Dương, khi ăn cơm, là Vương Hồng cứ liên tục hỏi con trai ăn thêm cơm .
Trên bàn ăn gia đình gần đây bữa nào cũng thịt, mà là để ăn , khiến cảm thấy chút quen.
"Mẹ, ngày nào cũng đối xử với con thế , con thấy gì đó lạ lắm, như kiểu con sẽ về nữa ."
"Cái thằng , vả miệng ngay."
DTV
"Lời mà cũng bừa ? Con nhất định bình an về, còn trông cậy con chăm sóc chúng lúc về già đấy."
"Mẹ, cứ yên tâm, thím ba học ba, bốn năm là về mà."
"Đến lúc đó con sẽ cao lớn, khỏe mạnh và trai, đừng mà nhận con nhé."
"Con chui từ bụng mà , con chỗ nào nốt ruồi đều , mà nhận con ."
Nghĩ đến việc đứa con út sắp xa, dù hàng ngày Dư Hướng Mộc đều an ủi, Vương Hồng vẫn cảm thấy chút bối rối.
Trong nhà sẽ vắng một đứa nhóc, thiếu tiếng líu ríu của nó, hẳn là sẽ yên tĩnh hơn nhiều.
"Mẹ, và ba sinh thêm em cho con , như thế sẽ còn thời gian lo cho con nữa."
Nghe thấy câu của Tiểu Dương khi đang bước nhà, Dư Hướng Mộc nhịn bước tới gõ một cái đầu .
"Ba ngoài ba mươi, nuôi các con lớn đến bây giờ chuyện dễ dàng. Nếu sinh thêm đứa nữa, ba sớm gặp ông bà tổ tiên mới lạ."
"Ba, con tin chắc ba và sẽ sống lâu trăm tuổi, đến lúc đó con còn mong hai giúp con trông con của con nữa mà."
"Thằng nhóc , chuyện ngượng. Chưa mọc lông mà nghĩ đến chuyện sinh con ."
"Nếu mày dám quen một cô vợ tóc vàng mắt xanh thì khỏi cần về nhà nữa!"