Có Đại Cương lái xe và thím Nguyệt Như chỉ đường, nhanh chóng đến nhà thợ may già.
"Chính là ngôi nhà cánh cửa màu đỏ thẫm ."
Sau khi xuống xe, Tôn Nguyệt Như mạnh tay gõ cửa.
"Dì Chu, dì nhà ?"
"Dì Chu! Dì nhà ?"
"Tai bà lắm, nhỏ thì bà ."
"Đến , đến đây."
Cánh cửa mở , mặt họ là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, tóc gần như bạc hết, thấy sợi đen nào.
"Dì Chu, chúng cháu đến nhờ dì chút việc."
"Vào , trong nhà chỉ dì thôi."
Dì Chu dẫn nhà và rót nước mời từng .
"Dì Chu, cháu gái cháu nhờ dì vài bộ quần áo, nhưng gấp, tuần dì rảnh ?"
"Quần áo loại gì?"
Thẩm Tri Hạ vội lấy bản vẽ từ túi xách .
Đây là mẫu quần áo cô vẽ tối qua khi ba đứa sinh ba ngủ, dựa theo các kiểu vest trong máy tính. Bản vẽ tinh xảo, nhưng kinh nghiệm thể nhận kiểu dáng.
"Bà Chu, đây là mẫu cháu vẽ, cháu may cho hai bé , mỗi đứa hai bộ, một bộ để mặc ngay, còn một bộ may rộng hơn chút để chúng mặc khi lớn hơn vài năm nữa."
"Vải cháu cũng mang theo đây, nhờ bà xem giúp ạ."
Cô đưa luôn vải Tiểu Dương đang cầm cho bà .
Bà Chu nhận vải và bản vẽ, đeo kính lão lên, ngắm nghía kỹ một hồi.
"Bà , phí may rẻ ."
"Bà cứ , cháu cũng mấy bộ tuy đơn giản nhưng thực khá phức tạp."
"Bà là thím Nguyệt Như đặc biệt giới thiệu, cháu tin tưởng bà."
Thẩm Tri Hạ nghĩ nếu phí may rẻ, cô sẽ nhờ bà , lỡ thì chỉ mất thời gian mà còn hỏng cả vải.
Số vải cô nhờ Tống Tuyên mất nhiều công sức mới mua , chỉ ngần , hỏng thì còn nữa.
Thấy cô phản đối, bà Chu tiếp tục.
"Mỗi bộ quần áo tám đồng, hết sẽ mất ít nhất hai tuần."
"Được, thành vấn đề, hai tuần chúng cháu sẽ đây lấy đồ."
Nói xong, cô lấy ba mươi hai đồng đưa cho bà Chu.
Bà Chu nhận tiền bắt đầu lấy đo của Tử Mặc và Tiểu Dương.
"May rộng hơn hai ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-694.html.]
"Vâng, bà cứ áng chừng ạ, cảm ơn bà nhiều."
Rời khỏi nhà bà Chu, Tử Mặc và Tiểu Dương thầm cảm thán, quần áo thật là đắt quá. ...
Buổi trưa, họ cùng đến nhà hàng quốc doanh dùng bữa.
Ăn xong cũng nán lâu, xe về nhà.
"Cô ơi, may quần áo kiểu đắt quá, còn đắt hơn nhiều so với mua ở cung tiêu xã."
" đó, cháu mà , chắc chắn sẽ kéo tai cháu dài luôn."
"Chắc mặc cháu dám cử động luôn, nếu chẳng may bẩn rách, xót tiền lắm."
Vừa cả hai ngại vì thím Nguyệt Như và Đại Cương ở đó nên chỉ thể thầm than trong lòng, giờ về đến nhà, Tử Mặc và Tiểu Dương nhịn nữa.
"Tám đồng đắt lắm hả?"
"Đắt chứ!"
"Mẹ cháu cho cháu một bộ quần áo, nhiều nhất cũng chỉ hai, ba đồng một bộ."
"Giờ tính riêng tiền may thôi tốn bằng ba bộ quần áo bình thường của cháu ."
"Thế là gì."
"Để may cho các cháu một bộ vest, ít cũng mất tám, chín thước vải. Số vải đó là cô mua với giá đắt, hai mươi lăm đồng một thước đấy."
Lúc giá, dù thiếu tiền, cô vẫn ngạc nhiên.
DTV
Phải là vải bông bình thường ở cung tiêu xã chỉ vài hào một thước.
Vậy mà loại vải đắt hơn hàng chục .
khi tìm hiểu giá của đồ vest thành phẩm, cô vẫn quyết định mua vải về đặt may riêng.
Vì một bộ vest thành phẩm bình thường chỉ đến cửa hàng của ngoại hối mua mà còn cần ba, bốn trăm đồng, càng kinh tế.
Nghe đến đây, Tiểu Dương giật ngã phịch xuống đất.
"Thím ba, thím đừng hù cháu mà."
"Nếu cháu mặc bộ quần áo đó lên , khác nào mặc tiền lương một năm của ?"
"Trời ơi, Tử Mặc, nhéo tớ một cái , tớ đang mơ ."
Tử Mặc cũng ngạc nhiên, nhưng vẫn hợp tác, nhéo mạnh cánh tay của Tiểu Dương.
"Ái da, đau c.h.ế.t mất!"
"Nhéo nhẹ một cái là , nhéo mạnh thế gì?"
Tiểu Dương ôm cánh tay nhéo đau, giận dữ Tử Mặc.
"Tớ chỉ tỉnh khỏi giấc mơ nhanh thôi."
"Cũng cần dùng sức như , ngay mai chắc chỗ sẽ bầm tím cho xem."