Trước khi xuất phát, cả gia đình bác Vương lái chiếc xe buýt nhỏ đưa đến sân bay.
Trên đường , bọn trẻ phấn khích ngừng, chỉ cha Thẩm là cứ lải nhải bên tai Thẩm Tri Hạ.
"Cha, bây giờ máy bay cất cánh, bác Vương vẫn còn đây, cha thể xe bác về để đổi sang tàu hỏa mà."
Cuối cùng cô cũng hiểu rằng, cha cô thực sợ, dám máy bay.
Từ hôm qua, khi Dư Hướng Sâm mang vé máy bay về, cha cô bắt đầu ngừng về chuyện , thậm chí lúc còn năng lộn xộn.
Rõ ràng từng máy bay, sợ đến mức chứ? Thẩm Tri Hạ thực sự hiểu nổi.
"Con gái, đừng để ý đến ông già đó. Ông đúng là kiểu *lợn rừng ăn cám mịn*, bộ tịch."
Mẹ Thẩm ngại ngần mà chê bai chồng . Tối qua lúc ngủ, ông cứ lảm nhảm bên tai bà mãi.
Cuối cùng chịu nổi nữa, Ngũ Thu Lan liền đá một cái m.ô.n.g ông .
Chiếc xe buýt nhỏ chạy hơn hai tiếng, cuối cùng cũng tới sân bay.
Hiện tại mới là năm 1975. sân bay Kinh thị nổi tiếng của hậu thế vẫn đang trong quá trình xây dựng. Sân bay họ tới ở phía tây nam Kinh thị, so với các sân bay thì lớn lắm, nhưng thể sử dụng cho cả mục đích quân sự lẫn dân sự.
"Nhớ cầm kỹ hành lý, đừng để sót."
"Bác Vương, cảm ơn bác vì chuyến ."
"Không gì, đó là việc nên . Chúc cả nhà đường bình an."
Sau khi chào tạm biệt bác Vương, Thẩm Tri Hạ dẫn cả nhà sân bay.
"Thím ba, chúng cháu thể chụp ảnh với máy bay ?"
"Được chứ, lát nữa khi lên máy bay, thím sẽ chụp ảnh cho từng đứa."
"Yeah! Tuyệt vời quá!"
Tới quầy thủ tục, cô đưa giấy tờ của .
"Chào đồng chí, chúng tổng cộng 20 , mua 15 vé, trong đó 5 trẻ nhỏ 3 tuổi. Hành lý mang theo khá nhiều, phiền đồng chí giúp chúng thủ tục ký gửi."
"Được, xin hãy chờ một chút."
Trừ khi là lãnh đạo công tác, đây là đầu tiên nhân viên sân bay gặp một gia đình đông đến , hơn nữa nhiều trẻ em.
Dù , nhân viên hề xem nhẹ họ, bởi thời kỳ , thể máy bay cực kỳ ít ỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-689.html.]
Thông thường, chỉ những cán bộ đạt cấp nhất định hoặc giấy tờ đặc biệt mới phép, mà nhóm mặt thuộc trường hợp thứ hai.
DTV
"Đồng chí, phiền đem hành lý cần ký gửi qua đây, cần cân trọng lượng."
Toàn bộ quy trình, từ ký gửi hành lý đến vé máy bay, đều thủ công. Hành lý ký gửi cân riêng, còn vé thì do nhân viên tự tay .
Sau khi thành tất cả, mất gần nửa tiếng, may mắn là họ dành nhiều thời gian dự phòng.
"Cha , còn hơn một tiếng nữa máy bay mới cất cánh. Chúng lên phòng chờ tầng hai tìm chỗ nghỉ và ăn chút gì đó."
Vừa lên tầng hai, bọn trẻ liền chạy ùa tới bên cửa sổ.
"Wow, ơi, kìa, máy bay, là máy bay thật , to quá-"
Tiểu Dương phấn khích chỉ tay về phía máy bay, hét lớn.
"Nói nhỏ thôi, đây là nơi công cộng!"
Dù lúc tầng hai ngoài nhân viên thì chỉ gia đình họ, Thẩm Tri Hạ vẫn nhắc nhở lũ trẻ giữ yên lặng, tránh tạo thói quen hò hét, chỗ đông cũng thì .
Sau khi giảm âm lượng, mấy đứa nhỏ đồng loạt áp mặt cửa sổ, chăm chú những chiếc máy bay bên ngoài.
Ngay cả ba nhóc sinh ba cũng lẫm chẫm tiến tới, nhập hội với chị.
"To quá, thật đấy."
"Mấy đoán xem, sẽ chiếc nào nhỉ?"
"Mình nghĩ chắc là chiếc bên viền đỏ."
"Mình thì nghĩ là chiếc sọc xanh . Dám cá ?"
"Cá gì?"
Nhóm trẻ lớn hơn lập tức hào hứng.
"Ai thua thì khi xuống máy bay xách hành lý cho . Còn ai thắng thì chẳng xách gì cả."
"Được, chơi luôn!"
Khi đến giờ lên máy bay, bước bên trong, họ mới nhận máy bay còn lớn hơn nhiều so với những gì họ thấy qua cửa kính lúc .
Thẩm Tri Hạ cẩn thận chụp ảnh riêng cho từng , thậm chí còn chụp chung một tấm cho ba nhóc sinh ba. Ngay cả bản cô cũng nhờ Hổ Tử chụp giúp một tấm.
Đây đúng là cơ hội hiếm , cô thực sự trải nghiệm máy bay từ những năm 70, nghĩ vẫn thấy thật kỳ diệu.