Mấy từ thư phòng , ba họ lập tức tò mò chằm chằm bốn .
Ban đầu, còn lo lắng chuyện gì xảy , nhưng khi thấy biểu cảm của họ giống như gặp rắc rối, cả nhà mới yên tâm.
Thẩm Tri Hạ giấu diếm, kể thẳng lý do Bộ trưởng An đến tìm .
Khi gửi bọn trẻ nước ngoài du học, đều ngạc nhiên đến há hốc mồm.
DTV
"Con gái , nhầm chứ? Bộ trưởng An gửi Tử Mặc và mấy đứa du học nước ngoài ?"
"Mẹ, nhầm , chính xác là ý đó."
"Trời ơi! Nhà họ Thẩm chúng năm nay trúng vận may gì ? Chuyện hết cái đến cái khác. Lần về nhất định mộ tổ tiên thắp hương thêm nữa."
Đầu tiên là cả hai cô con dâu đều mang thai, bây giờ cháu trai cả cơ hội nhà nước tài trợ du học. Mặc dù bà hiểu rõ những chuyện rắc rối trong đó, nhưng việc con gái từ chối thẳng thừng Bộ trưởng An chứng tỏ rằng cô đồng ý với chuyện du học . Con gái phản đối thì chắc chắn đây là chuyện .
Suy nghĩ của Thẩm Tiền Tiến cũng giống hệt với vợ .
Nếu Tử Mặc thể nước ngoài học tập, đây chính là cơ hội hiếm ngàn năm một. Tổ tiên nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ nở mày nở mặt.
Tuy nhiên, phản ứng của cha Tiểu Dương khác biệt. Họ xong càng lo lắng hơn.
"Hạ Hạ, nước ngoài thì lạ, đất lạ, bọn trẻ sống đây?"
"Bộ Ngoại giao mỗi tháng sẽ trợ cấp sinh hoạt. Chỗ ở thì phần lớn là ở ký túc xá của trường. Hơn nữa, chỉ riêng hai đứa mà còn vài lớn tuổi hơn cùng."
-
Đến bữa tối, Dư Hướng Sâm về nhà.
"Lão tam, con ăn cơm ?"
"Chưa, con về đúng lúc để ăn tối với cả nhà."
"Rửa tay , lấy bát đũa cho."
Mẹ Dư đưa bát đũa cho con trai.
Mặc dù chuyện gì xảy , nhưng Dư Hướng Sâm vẫn nhanh chóng nhận bầu khí kỳ lạ bàn ăn.
Ngoại trừ vợ và mấy đứa nhỏ, những còn đều biểu cảm khá bất thường.
"Sao ? Lúc chú nhà xảy chuyện gì ? Sao ngay cả Tiểu Dương nhà cũng cau mày nhăn nhó thế ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-686.html.]
"Chú ba, chú đừng trêu cháu nữa."
"Cháu giờ là lớn , cả những nỗi lo của lớn."
Một câu của Tiểu Dương khiến Dư Hướng Sâm đang ăn cơm bật .
"Nào, chú ba xem, nỗi lo của lớn mà cháu là gì?"
Thằng nhóc mới mười ba tuổi, kịp lớn hẳn, lấy nỗi lo lắng gì chứ?
"Ài, cháu đang suy nghĩ xem nên du học . Chú ba thì , lo nghĩ như cháu."
"Du học? Ai? Cháu ?"
Thẩm Tri Hạ thấy chồng hiểu đầu đuôi câu chuyện, bèn nhanh chóng giải thích sơ qua tình hình xảy hôm nay.
"Ồ, đây là chuyện mà!"
"Lão tam, con cũng nghĩ đây là chuyện ?"
Cha Dư con trai út liền vội vàng hỏi.
"Tất nhiên là chuyện . Đây quả thật là nhà họ Dư chúng phúc phần lớn mới gặp chuyện may mắn như ."
"Du học miễn phí, đây là điều mà bao mơ cũng dám nghĩ tới. Hơn nữa, khi về nước còn sắp xếp công việc, là ở Bộ Ngoại giao. Đó là nơi nào chứ? Bộ phận bộ mặt của quốc gia!"
"Bình thường cơ quan chỉ cần bằng cấp cao, ngoại ngữ, mà còn trải qua các vòng tuyển chọn khắt khe, cuối cùng còn phỏng vấn."
"Nếu Tiểu Dương thể , nhà họ Dư chúng thể sẽ một quan ở thủ đô."
"Tiểu Dương, đến lúc đó đừng quên chú ba của cháu đấy nhé."
Dư Hướng Sâm thấy sự do dự khuôn mặt của cha thì họ lo lắng điều gì.
Lời dù mang chút đùa giỡn, nhưng thực tế chạm đúng những điều cha nhất.
Họ chẳng qua chỉ lo lắng về những điều chắc chắn. điều mà cha quan tâm nhất là gì? Đặc biệt là cha , đồng chí Dư Đại Quý, ông chắc chắn cả trong mơ cũng mong con cháu thể đạt thành tựu lớn.
Nếu trong nhà một quan, còn ở Kinh thị, nơi gần bệ rồng, thì ông cũng sẽ là đầu tiên giơ tay ủng hộ.
"Lão tam, nhưng nước ngoài xa như , lỡ xảy chuyện gì thì ? Không thể về thì thế nào?"