Sáng sớm năm giờ rưỡi, Dư gọi tất cả, trừ vài đứa ba tuổi, dậy.
"Bà ơi, sắp xuất phát ạ?"
"Chưa, nhưng chuẩn đồ đạc , đó ăn sáng, ăn xong sẽ ngay đến ga tàu."
"Mọi nhanh lên nào, đừng để quên đồ."
"Hổ Tử, cháu để ý Tiểu Dương và Tiểu Ngưu, cẩn thận đừng để chúng quên hành lý."
"Đại Nha, cháu giúp bà chăm mấy đứa em gái, ?"
Những lớn trông coi ba đứa sinh ba và hai đứa nhỏ của nhà họ Thẩm nên việc trông nom các đứa trẻ khác dĩ nhiên là giao cho Hổ Tử và Đại Nha.
"Dạ, bà yên tâm ạ, chúng cháu sẽ chăm sóc cho các em."
Để đảm bảo an tối đa cho bọn trẻ, Thẩm Tri Hạ lấy một chiếc xe đẩy thanh chắn xung quanh, đặt Lục Lục, Duệ Duệ cùng ba đứa sinh ba trong.
Còn về Tiểu Ngưu và Tử Mặc, cô lấy vài dải vải buộc một tay của chúng bảo cha nắm giữ.
"Cô út, cháu mười tuổi , cần buộc tay nữa chứ?"
Tử Mặc dải vải buộc tay, cảm thấy hổ.
"Nếu buộc tay thì buộc quai cặp ?"
DTV
"Vậy... ạ."
Dù gì cũng buộc đó, nghĩ nghĩ , vẻ buộc quai cặp đỡ hổ hơn.
Tiểu Dương ban đầu còn định trêu chúng, nhưng thấy thím ba về phía , nụ mặt cũng dần biến mất.
Haizz, Dư Quân Vọng mười ba tuổi mà còn đối xử như trẻ con, thật bất đắc dĩ.
"Đừng thở dài, thím là vì cho các cháu. Nhỡ lạc ai đó bế thì cũng kịp ."
"Cháu lớn thế , còn bế ?"
"Đừng mười ba, hai mươi ba tuổi cũng thể bế ."
"Không lúc nào cũng buộc, đến lúc lên tàu sẽ tháo cho các cháu."
"Thím ba đúng đấy, ga tàu đông lắm, cẩn thận một chút vẫn hơn."
Đám trẻ phần lớn bao giờ ga tàu, chúng háo hức ngắm khắp nơi. May mà dải vải buộc , chúng cũng thể xa.
Vì lý do an , Thẩm Tri Hạ chi một khoản lớn, nhờ Giám đốc ga hợp tác với Vân Hương Cư mua bốn khoang mềm, tổng cộng mười sáu giường, đủ cho hai mươi thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-676.html.]
Ba đứa sinh ba sẽ cô và hai bà chăm sóc. Lục Lục và Duệ Duệ còn nhỏ, thể chung một giường, các cháu khác thì mỗi đứa một giường.
Một đoàn hai mươi cùng , tỷ lệ ngó cao.
Thỉnh thoảng đến hỏi chuyện, cha Thẩm giao tiếp thoải mái, ứng phó bằng những lời bông đùa, khiến ai cũng ngơ ngác mà tin ngay những gì ông bịa .
Mẹ Thẩm ở bên cạnh , cố nhịn đến mức chịu nổi.
"Sắp kiểm vé , cầm chắc vé của nhé! Đừng để mất, mất thì ."
"Cháu ạ!"
"Cháu thấy ạ!"
Ba đứa sinh ba trong xe đẩy cũng hào hứng hét to "Nghe!"
"Ba đứa nhỏ , yên lặng chút nào."
"Hì hì."
"Mẹ -"
Ba đứa tươi . Đây là đầu tiên chúng chơi cùng chị, còn về ký ức tàu từ bốn tháng thì sớm phai nhạt theo thời gian.
"Thím ba ơi, chúng tàu Kinh thị ?"
"Bạn cháu tàu đông lắm, cũng chen, khi còn đến giành chỗ nữa."
Tiểu Dương kể kinh nghiệm từ bạn học, ngẩng lên Thẩm Tri Hạ, mong xác nhận.
"Trên tàu chỗ , cũng chỗ ."
"Lần chúng toa mềm, mỗi phòng bốn giường, chia hai tầng. Lát nữa các cháu sẽ thấy."
"Các cháu thật may mắn, thím ba như ."
"Nhiều cả đời tàu nào, đến việc đầu toa mềm, vé toa giường mềm đắt hơn vé ghế cứng hai ba ."
"Bà ơi, bà đừng nữa, chúng cháu ."
"Sau chúng cháu kiếm tiền sẽ hiếu thuận với thím ba, đối đãi với thím như ruột. Chúng cháu sẽ bao giờ để thím chỉ uống nước lèo khi chúng cháu ăn thịt, bà yên tâm ạ."
Các đứa trẻ khác cũng đồng tình gật đầu.
Chỉ cần mỗi thím ba mua đồ cho chúng, bà nội đến nhắc nhở vài câu.
Những lời đó lặp bao , đến mức chúng thuộc lòng.