Gần đây, Thẩm Tri Hạ liên tục nhận nhiều món quà.
Tất nhiên, những món quà là dành cho cô, mà là từ những quen cô ở Kinh thị và Hải thị, cùng các vị lãnh đạo đồng nghiệp của Hướng Sâm tại Viện Nghiên cứu Quân khu, gửi đến quà sinh nhật cho ba đứa Nhất, Nhị, Tam.
Ba đứa trẻ sinh ngày 15 tháng 5, đầy một tuần nữa là sẽ tròn một tuổi.
Chúng vẫn hiểu ý nghĩa của sinh nhật, nhưng khi các chị sinh nhật sẽ bánh kem, mỗi sáng khi thức dậy, chúng đều gọi "bánh" "bánh".
Trước đây, khi ba đứa đầy tháng, cả nhà tổ chức một bữa tiệc đầy tháng trong thôn, vì Thẩm Tri Hạ bàn bạc với cha , quyết định chỉ mời gia đình thiết ăn một bữa cơm.
Thực , chỉ cần hai nhà Dư Thẩm với , nếu thưa thì cũng thể xếp đủ bốn bàn.
"Hạ Hạ, Đại Cương mang thêm quà về, con để ở ?"
Mẹ Dư vội vã bước nhà.
Những ngày , mỗi ngày Đại Cương đều đến bưu điện trong thị trấn và đều mang về thêm một thứ.
"Mẹ, cứ để ngay ở phòng khách ạ, trong phòng giờ chất đầy đồ , lát nữa ba đứa bừa khắp nơi thôi."
Hôm nay là thứ bảy, ba đứa nhỏ các chị dẫn ngoài đạp xe đạp nhỏ – chính là chiếc xe mà Tống Tuyên tặng khi chúng đầy tháng.
Nói là chúng chơi, nhưng thực chúng giống như đồ chơi của các chị nhiều hơn.
Ngồi xe, các chị đẩy chạy thi vui vẻ.
Dù là " chơi", ba nhóc vẫn vui vẻ hết , từ xa cũng thể thấy tiếng của chúng.
"Bạn của con lấy mấy thứ đồ chơi từ nữa, lát nữa Nhất, Nhị, Tam về thấy chiếc xe chắc chắn sẽ lên ngay lập tức."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-668.html.]
Mẹ Dư chiếc xe nhỏ bằng gỗ giống như tàu lửa trong phòng khách và .
DTV
Chiếc xe gỗ ba ghế , phía còn một tay lái, ba đứa nhỏ đủ , còn dư chút gian để xoay .
"Haiz, con thấy họ là tặng quà, mà là khơi dậy cuộc chiến giữa ba đứa nó thì đúng hơn."
Trái ngược với niềm vui của Dư, khi Thẩm Tri Hạ thấy chiếc xe ba chỗ , cô lập tức nghĩ, lát nữa chắc chắn ba đứa sẽ tranh ở ghế lái.
Quả nhiên, khi ba đứa chơi xong về, thấy chiếc xe nhỏ trong phòng khách, liền đua trèo lên vị trí đầu tiên.
Ba đứa trẻ chiều cao và cân nặng gần bằng , nhưng nếu so về sức mạnh, thì Nhị Nhị, đứa ít nhất thường ngày, là đứa sức mạnh lớn nhất. Mỗi tranh đồ, nhóc hầu như đều chiến thắng, và cũng hả hê ghế lái, liên tục xoay tay lái, trong khi Nhất Nhất và Tam Tam thì bên ngoài sốt ruột dậm chân.
"Mẹ!"
"Em trai!"
"Anh hai!"
Nhất Nhất và Tam Tam tức giận, dùng tay nhỏ chỉ Nhị Nhị, lớn tiếng gọi Thẩm Tri Hạ.
"Gọi cũng vô ích."
"Nếu chơi, thì ba đứa phiên , sẽ canh giờ cho. Nếu đồng ý, hoặc quấy , thì cả ba đứa đều ngoài, đứa nào cũng chơi, rõ ?"
"Nghe rõ ạ!"
"Giỏi quá!"
Thẩm Tri Hạ thực cũng một dịu dàng, nhưng khổ nỗi ba của bọn trẻ ở nhà, còn ông bà nội, ông bà ngoại thì chiều chuộng, nên cô chỉ thể trở thành một nghiêm khắc.