Trần Lĩnh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô, tuy giờ thể thấy dấu hiệu của thai kỳ, nhưng nghĩ đến việc trong đó con của họ, cũng xúc động.
Dư Hướng Nguyệt cũng đặt tay lên bụng, kìm mà nước mắt trào .
Cuối cùng cô còn là con gà mái đẻ trứng nữa, cuối cùng cô cũng sắp trở thành một .
DTV
Thật sự là của cô, cô thật sự vấn đề gì, cô - Dư Hướng Nguyệt - cũng thể sinh con!
Những nỗi khổ trong lòng đây, chỉ cô hiểu rõ.
"Em bình tĩnh, đừng xúc động quá."
"Hướng Nguyệt, con thấy khá hơn ?"
Thấy con gái tỉnh , Dư liền đặt bát cháo lên bàn.
"Mẹ, con , xin vì khiến lo lắng."
"Con bé ngốc, gì mà lo lắng với lo lắng."
"Con là đứa mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, là một phần thịt rơi từ , nếu lo cho con thì còn lo cho ai nữa đây."
Nghe lời , nước mắt vốn ngừng chảy của Dư Hướng Nguyệt trào .
"Con sắp , thể cứ mãi lóc như , nếu đứa nhỏ sinh cũng sẽ học theo đấy."
Mẹ Dư lau nước mắt cho cô, dịu dàng xoa đầu cô.
"Hạ Hạ rằng gan gà giúp bổ máu, mới bảo cha con g.i.ế.c một con gà, nấu chút cháo gan gà, con mau ăn lúc còn nóng."
"Trần Lĩnh, con cũng lấy một cái bát đây, chia mà ăn, nếu đủ thì trong nồi còn đấy."
Nhìn hai vợ chồng uống hết một bát cháo lớn, Dư dặn dò thêm vài điều. Vì đây là đầu tiên mang thai, hai vợ chồng cũng kinh nghiệm, bà nhiều một chút cũng để họ yên tâm hơn.
Bà chợt cảm thấy việc ông chồng để hai ở căn nhà của Dư Hướng Nguyệt khi cưới là một quyết định đúng, ở ngay bên cạnh, bà thể dễ dàng chăm sóc hơn.
"Mẹ, nếu gì hiểu chúng con sẽ qua hỏi , mau về nhà , ba đứa nhỏ vẫn cần chăm sóc."
Mẹ Dư đúng là thể ở lâu bên hai vợ chồng , vì hiện tại bà tập trung chăm lo cho ba đứa sinh ba.
Chúng càng lớn càng nghịch ngợm, đến mười một tháng bắt đầu chập chững.
Từ khi , chúng thể rời mắt dù chỉ một phút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-665.html.]
Chỉ cần lơ là một chút, ba đứa sẽ tản phá phách, hoặc trốn đó tìm thấy, khiến cha Dư và Dư mỗi ngày đều kiệt sức.
-
Ngày hôm , Trần Lĩnh đến xưởng xin cho Dư Hướng Nguyệt nghỉ một ngày, để cô ở nhà nghỉ ngơi.
Sau khi hai vợ chồng bàn bạc, thực là do Dư Hướng Nguyệt kiên quyết, cô vẫn chỉ ở nhà gì cả.
Công việc ở xưởng so với ruộng nhàn hạ hơn nhiều .
Nhân lúc bây giờ tháng thai kỳ lớn lắm, cô kiếm thêm chút tiền để thể cho con học.
Từ khi ly hôn về nhà, thấy Hổ Tử và Đại Nha Hạ Hạ dạy dỗ như , cô cũng nhận tầm quan trọng của việc cho con học.
như lời Hạ Hạ , chỉ khi học hành đàng hoàng, mới nhiều lựa chọn. Nếu , dù cơ hội đến mắt cũng nắm bắt .
Buổi tối giờ tan ở xưởng, một mối quan hệ thiết với Dư Hướng Nguyệt từ nhỏ mang theo một thứ đến thăm cô.
Có mang nửa cân gạo, mang vài quả trứng, cũng mang một ít đường đỏ.
"Hướng Nguyệt, thế nào ? Cơ thể chứ?"
"Hôm qua lúc ngất xỉu, bọn sợ c.h.ế.t ."
"Chồng , Trần Lĩnh, thấy đất, mặt mũi trắng bệch trông cũng đáng sợ lắm."
Mọi thi hỏi thăm tình hình của cô, trong lời đều là sự quan tâm.
"Các đừng đó nữa, đừng khách sáo, lên giường ."
Dư Hướng Nguyệt mời xuống, mang một ít hạt dưa và đậu phộng.
"Cơ thể , chỉ là thiếu máu, cộng thêm đang mang thai..."
"Cái gì? Cậu m.a.n.g t.h.a.i ?"
Câu kịp dứt, một đồng nghiệp cùng vị trí phấn khích tiến tới nắm lấy tay cô.
"Ừ, m.a.n.g t.h.a.i , Hạ Hạ kiểm tra cho , hơn một tháng ."
"Tuyệt quá, cuối cùng cũng thai ."