Lúc , Tần Huệ Huệ nắm c.h.ặ.t t.a.y của Thẩm Tri Thu, cả hai đều căng thẳng thôi.
Trong lúc bắt mạch, nụ gương mặt Tần lão càng lúc càng tươi.
"Song hỷ lâm môn, đúng là song hỷ lâm môn !"
"Ai da, ông trời phù hộ!"
"Mau mau chuẩn đồ cúng, ông già, mang mấy thứ để cúng đây. mộ tổ tiên để tạ ơn vì phù hộ cho gia đình ."
Mẹ Thẩm kích động thôi, kéo cha Thẩm bếp.
"Ông ơi, đứa bé trong bụng chị hai bao lâu ?"
"Còn nhỏ hơn của Tú Bình một chút, mới hơn một tháng thôi."
"Sức khỏe của cả hai đều , cần bồi bổ gì đặc biệt, cứ ăn uống bình thường là ."
"Huệ Huệ, tuyệt quá, chúng con ."
"Con trai, thấy , con đó."
Thẩm Tri Thu bế Duệ Duệ lên, vòng vòng ngừng.
Niềm vui khiến Duệ Duệ khúc khích trong lòng , phát tiếng giòn giã.
"Làm gì đấy, mau thả con xuống ."
"Ha ha, vui quá mà."
"Mẹ ơi, con cũng vui lắm."
"Cuối cùng con cũng , còn là em nữa."
"Đối với và cả ở đây, em mãi mãi là em thôi."
Câu "đâm chọc" của Lục Lục khiến nụ mặt Duệ Duệ tắt ngấm.
"Mẹ ơi, Lục Lục con vẫn là em ?"
Cậu nhóc tủi ngả lòng Tần Huệ Huệ.
"Con là mà, Nhất Nhất, Nhị Nhị, Tam Tam đều gọi con là , đúng ?"
"Đứa bé trong bụng và trong bụng bác dâu cả đều gọi con là Duệ Duệ đó."
DTV
" Lục Lục con vẫn là em mà."
"Lục Lục và Tử Mặc lớn hơn con, nên con là em của họ."
" Duệ Duệ của chúng là em, là đấy."
Cả tràng giải thích Duệ Duệ ngơ ngác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-657.html.]
trẻ con thường chỉ chọn những gì chúng .
Duệ Duệ vui mừng, vỗ tay lớn tiếng rằng là .
"Hầy-"
Lục Lục bên cạnh, em ngốc nghếch mà thở dài. ...
Hai chị dâu đều mang thai, Thẩm Tri Hạ với rằng cần bà bớt thời gian qua nhà giúp chăm sóc ba đứa nhỏ nữa.
Dù thì ngoài hai đang mang thai, nhà họ Thẩm còn hai đứa nhỏ học cần trông nom.
Ba đứa nhỏ bây giờ chín tháng tuổi, thể hiểu một vài câu đơn giản.
"Hạ Hạ, bàn với cha con . Sau cha con chỉ cần đồng vụ hè và vụ thu, còn thì ở nhà cùng chăm sóc các cháu."
Trong bữa cơm, Dư với Thẩm Tri Hạ về quyết định của bà và cha Dư.
Năm nay Dư Đại Quý năm mươi bảy tuổi, trong nhà ba đứa cháu còn nhỏ, ai lớn để phụ giúp trông nom, nên cũng chẳng ai gì.
"Cha, , vất vả cho hai ."
"Có gì mà vất vả chứ, cha giờ cũng mong ước gì khác, chỉ cần con cháu khỏe mạnh trưởng thành, cả đời cha coi như mãn nguyện, hổ thẹn với tổ tiên."
Cha Dư mơ cũng ngờ, đến năm mươi tuổi thể sống cuộc sống như hiện tại.
Không lo ăn, lo mặc, con cháu trong nhà đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, đây chẳng là điều mà cả đời họ mong ước ?
-
Ngày mồng sáu tháng Giêng, Trần Lĩnh xách theo mấy túi quà lớn, cùng Dư Hướng Nguyệt đến nhà họ Dư.
Ngoài Dư Hướng Sâm nhà, lớn khác đều tập trung trong phòng khách.
Chị dâu cả Vương Hồng mang một ly đến, đặt lên bàn nhỏ bên cạnh Trần Lĩnh.
"Cậu tình trạng của Hướng Nguyệt chứ?"
"Thím Dư, cháu , Hướng Nguyệt hết với cháu."
"Nếu hai đứa kết hôn mà mãi con, vẫn sẵn lòng sống với nó chứ?"
Trần Lĩnh ngẩn , đáp: "Cháu ba mươi tư tuổi , nhiều chuyện cháu cũng thoáng hơn."
"Nếu đời còn con, thì đó là điều may mắn, nhưng nếu , cháu cũng ép buộc."
"Bây giờ cháu chỉ mong chú thím an tâm giao Hướng Nguyệt cho cháu chăm sóc. Cháu cũng chẳng cầu gì khác, chỉ hai chúng cháu thể sống bình yên bên ."
" hiện đang việc ở huyện, hai đứa kết hôn , Hướng Nguyệt cũng sẽ theo đến huyện ? Con bé còn ở xưởng nữa."
"Cuối năm cháu xin nghỉ việc ở huyện, sẽ ở thôn việc."
Về điểm , Dư cảm thấy hài lòng.