Bà Lưu bảo Tiểu Thụy mang hai cái thùng gỗ của nhà, đổ nước gần đầy đó.
"Các cháu cầm thùng nước lên bằng tay, ôm . Cầm đủ nửa tiếng là qua."
Ban đầu bà định cho hai đứa nhỏ bê chảo, nhưng nhà chỉ cái chảo nhỏ để xào, nên đành dùng thùng nước thế.
Nhị Nha và Tam Nha nhanh chóng tiến lên cầm lấy thùng nước, Dư Hướng Sâm dùng đồng hồ để bấm giờ cho các cháu gái.
Mấy phút đầu, hai đứa vẫn giữ thùng nước định.
Dù các cô thường đến trường, nhưng là con nhà nông nên vẫn giúp gia đình việc công việc của .
Mùa vụ bận rộn, trường cũng kỳ nghỉ để phụ việc, các cô gái nhỏ vẫn theo lớn đồng việc. Vì dù Tam Nha mới mười hai tuổi nhưng cũng sức lực nhỏ.
Tuy nhiên, qua mười lăm phút, tay của Nhị Nha cũng bắt đầu run lên kiểm soát, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Các cô gái cầm thùng nước bằng cả hai tay, ôm để thể dựa sức của cơ thể, dùng sức cánh tay và ý chí để giữ.
Đến phút thứ hai mươi lăm: "bịch" một tiếng, tay Tam Nha run nổi nữa, thể giữ , thùng nước rơi xuống đất, nước trong thùng đổ khắp nơi.
Tam Nha sợ hãi thùng nước rơi, vội vàng nhặt thùng lên, nước mắt chảy dài, lo lắng và sợ hãi về phía bà Lưu, lòng tràn đầy thất vọng.
Có lẽ cô bé sẽ còn cơ hội để bái sư nữa.
Bà Lưu thấy thùng nước tay Tam Nha rơi xuống, chỉ nhàn nhạt qua, lời nào.
Tuy nhiên, Trương Thúy Bình bên cạnh khi thấy thùng nước rơi xuống, cảm giác như ngừng thở, suýt nữa kêu lên thành tiếng. thấy Nhị Nha vẫn đang cố gắng, sợ phiền đến con bé, chị đành bịt chặt miệng, để phát tiếng nào.
"Nửa tiếng hết."
Dư Hướng Sâm kim đồng hồ chỉ đúng thời gian, lập tức nhắc nhở.
Nghe thấy đến giờ, mặt Nhị Nha thoáng hiện nét nhẹ nhõm, nhưng cô bé vội đặt thùng nước xuống, mà về phía bà Lưu.
Tiếng thùng nước rơi của Tam Nha khi nãy Nhị Nha giật , suýt nữa giữ nổi thùng nước của .
"Có thể đặt xuống ."
Đến khi bà Lưu lên tiếng, hai chị em mới từ từ đặt thùng nước xuống đất.
Đôi tay buông thõng kiềm mà run rẩy.
Nhị Nha gương mặt đẫm nước mắt của Tam Nha, về phía bà Lưu, cuối cùng bước tới lấy khăn tay trong túi , giúp em lau nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-638.html.]
"Tam Nha, đừng nữa!"
Nhị Nha đưa tay ôm lấy em gái, nhẹ nhàng vuốt lưng để trấn an cô bé.
Mọi cử chỉ của hai chị em, bà Lưu phía đều thấy.
Sau khi Tam Nha bình tĩnh đôi chút, bà sang hỏi cô bé.
"Tâm Mẫn, nếu hôm nay cháu vượt qua thử thách, cháu còn học nấu ăn nữa ?"
Tam Nha cố nén tiếng nấc, ngẩng đầu đáp: "Muốn ạ, cháu vẫn học."
"Mặc dù cháu thể kiên trì, nhưng cháu vẫn xin bà nhận cháu tử. Cháu nhất định sẽ nỗ lực gấp bội, để bà thất vọng."
Bà Lưu nheo mắt, cô bé một nữa.
Bà ngờ rằng cô bé nhỏ nhắn, khi tự giới thiệu còn thiếu tự tin, dám mở lời tranh thủ cho , điều khiến bà cái khác.
bà trả lời ngay, mà sang Nhị Nha.
"Tâm Viện, cháu vượt qua, còn em cháu thì . Cháu vẫn học chứ?"
"Dạ ạ!"
"Nếu Tam Nha thể bái bà sư phụ, thì cháu sẽ càng nỗ lực học, vì chỉ khi cháu học thì mới thể dạy cho em cháu."
DTV
Bà Lưu hài lòng gật đầu.
"Chúc mừng các cháu, cả hai đều vượt qua thử thách."
Lời dứt, ba con ngạc nhiên bà Lưu.
Sau khi nhận nhầm, Tam Nha lập tức ôm chầm lấy Nhị Nha bên cạnh, nhảy nhót ngừng.
"Yeah, chị ơi, em cũng vượt qua , em cũng thể học nấu ăn !"
Sau khi thực hiện nghi thức bái sư đơn giản và cùng dùng một bữa cơm, mấy mới từ thị trấn trở về nhà.
Trên đường về, Nhị Nha và Tam Nha phấn khích kể chuyện buổi sáng, phấn khởi đến mức ngừng .
Về đến nhà, hai chị em kéo Đại Nha kể một nữa, đến cả ba đứa trẻ sinh ba cũng lắng , mặc dù chẳng hiểu các chị đang gì, nhưng vẫn đáp bằng những tiếng "A" đầy nhiệt tình.