Sau khi nhận thư, Tống Băng Khiết ngừng lau nước mắt.
Thật , khi Thẩm Tri Hạ và Dư Hướng Sâm đến nhà Cao Vĩnh Xương, thể nhận thấy rõ Cao Viễn sống khổ sở. Trên mặt dấu vết đánh, quần áo rách nát hơn cả họ gặp.
Những năm qua chắc chắn sống khó khăn.
để giữ lòng tự trọng của , họ hỏi nhiều, chỉ bảo cố gắng chịu đựng thêm vài năm nữa.
Ánh mắt của còn rạng ngời như đầu họ gặp, nhưng khi về tình hình của chú Vĩnh Xương và dì Băng Khiết ở thôn Vân Bình, tinh thần cải thiện rõ rệt.
Hai vợ chồng họ ở lâu, để một vật dụng và một ít tiền, đủ cho gia đình vượt qua ba năm tới.
Bên cạnh, Trần Cảnh Bình mừng cho bạn , nhưng khi thư, vẻ buồn bã và thất vọng vẫn hiện rõ khuôn mặt ông.
"Bác Cảnh Bình, chúng cháu cũng đến nhà bác để hỏi thăm một chút."
Nghe đến đây, mắt Trần Cảnh Bình sáng rực lên, ông đầy mong chờ Thẩm Tri Hạ, chờ cô tiếp.
"Tuy cụ thể họ đang ở , nhưng chắc chắn là họ vẫn còn sống."
"Còn sống là , còn sống là ."
Cuối cùng, Trần Cảnh Bình kìm mà bật .
" , còn sống là còn hy vọng, cứ cố gắng thêm một chút nữa, sẽ đến ngày gia đình đoàn tụ."
Nói xong, Thẩm Tri Hạ và Dư Hướng Sâm rời khỏi chuồng bò.
Vài ngày , Thẩm Tri Đông mua sẵn vé tàu cho mấy bọn họ đến Tống thành.
Dùng tên của Thẩm Tri Hạ để mua, mỗi đều vé giường , hành trình hai ngày một đêm. Có điều kiện thì cần tiết kiệm mua ghế cứng, vì còn hai đứa trẻ và mấy thùng gia vị nấu ăn.
Sau khi tan học, Thẩm Tri Hạ gọi lũ trẻ của hai nhà đến phòng khách nhà họ Dư.
"Hôm nay gọi các cháu qua đây là vì một tin cần thông báo."
"Thím ba tin gì ?"
Tiểu Dương luôn là đầu tiên phản ứng trong những tình huống .
"Đừng vội mừng, tin liên quan đến cháu, mà là về cháu và Tử Mặc."
"Vâng."
Tiểu Dương liên quan đến thì mím môi, lùi sang một bên.
"Tin tức là thế : lát nữa Hổ Tử và Tử Mặc về nhà thu dọn hành lý, ngày mai sẽ cùng xưởng đến Tống thành."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-634.html.]
"Wow! Thật ư! Cháu cũng thể đến Tống thành ạ?"
Hai đứa trẻ vui mừng đến mức bật nhảy khỏi mặt đất, hào hứng xác nhận nữa từ Thẩm Tri Hạ.
" , khách hàng chủ yếu là nước ngoài, nhà xưởng cử hai cháu phiên dịch, xin phép nghỉ học cho các cháu , thể hiện thật nhé."
"Nếu thể hiện , nhà xưởng sẽ phát lương cho hai cháu."
"Yeah! Chúng cháu nhất định sẽ ! Cố gắng giành nhiều đơn hàng hơn!"
"Thật đáng ghen tị quá!"
"Cháu cũng thấy ghen tị quá!"
DTV
"Các cháu tại chọn Hổ Tử và Tử Mặc ?"
"Biết ạ."
"Biết ạ."
"Vậy Tiểu Dương, cháu thử xem vì ."
"Vì cháu và Tử Mặc học giỏi, hơn nữa ngoại ngữ của họ ."
Tiểu Dương yếu ớt trả lời.
" , chính vì họ học giỏi nên mới ."
"Vì thế các cháu cũng cố gắng học tập hơn, nếu khi cơ hội đến, các cháu sẽ thể nắm bắt."
"Không là bắt các cháu chỉ tập trung việc học, mà nếu hứng thú với những việc khác, giống như Đại Nha, thì thể theo học thêu thùa cùng với thím Tú Bình thời gian rảnh."
"Nếu ai trong các cháu hứng thú với việc gì khác thì thể với thím. Đừng lo lắng, nếu cha các cháu phản đối, thím sẽ chuyện với họ. Biết ?"
"Biết ạ."
Cô từng mong tất cả trẻ con trong nhà đều học giỏi, nhưng chúng nhất định gì và nỗ lực vì điều đó.
Chứ chỉ học, tan học, ngày qua ngày mà mục tiêu.
Nếu như thế, dần dần, cách giữa các cháu trong nhà sẽ ngày càng lớn. Đến khi trưởng thành, cách lớn đó thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng.
Dù tình cảm vẫn còn, nhưng cũng sẽ dần còn gì để trò chuyện.
Thu nhập một năm là mười nghìn và thu nhập một năm là mười triệu, dù thừa nhận, nhưng thực sự một hố sâu khó vượt qua.