"Mấy ông đang chuyện ?"
Thẩm Ái Quốc ngừng một lúc, thả lỏng, thấy mấy đầy tò mò thì tiếp tục .
"Thôn chúng mở một xưởng tương ăn cơm, chắc các ông cũng ."
Không chỉ , khi tin đó, các trưởng thôn của những thôn kinh tế tương đương thôn Vân Bình đều tức đến nghiến răng.
Vân Bình mở xưởng, trong bảng xếp hạng của công xã, bọn họ dù thế nào cũng đuổi kịp thôn Vân Bình, dù thôn họ cũng ai gan bỏ qua trợ cấp của công xã để tự mở xưởng.
Dù gan nữa, họ cũng đủ tiền.
"Đường trong thôn chúng do thành phố chi tiền, mà là do xưởng chi tiền, tức là chúng tự bỏ tiền đường."
"Có lẽ thành phố nghĩ rằng thôn dân chúng kinh nghiệm đường, nên đặc biệt cử qua giúp đỡ chỉ đạo công việc."
"Sau thôn dân chúng kinh nghiệm , chẳng là thể tham gia trải đường cho những nơi khác ."
Thẩm Ái Quốc giả vờ bình thản , thực trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào.
Đặc biệt là khi thấy vẻ mặt đầy tức giận của trưởng thôn Hà Dụ, ông càng cảm thấy vui sướng.
Thôn của họ quan hệ với nhà máy thị trấn thì , thôn Vân Bình cần tìm mối quan hệ, mà là quan hệ tự tìm đến họ.
Ai bảo thôn Vân Bình Hạ Hạ như một bảo vật quý giá chứ! Ngay cả thị trưởng cũng đích mang quà đến thương lượng việc đường.
Trước họ luôn thôn Hà Dụ lấn lướt, lợi ích của công xã đều ưu tiên thôn đó, các thôn khác chỉ thể hưởng những gì còn của họ, giờ thì gió đổi chiều !
Sau khi tiễn mấy trưởng thôn tức đến nghẹn mà xả , Thẩm Ái Quốc ngâm nga một khúc nhạc đến chỗ đang trộn xi măng, ông cũng góp sức cho con đường của thôn.
Trong thời gian thôn trải đường, mỗi ngày đều hàng trăm cùng giúp sức.
DTV
Có những dân mặc dù đến lượt việc đường, nhưng khi xong việc ngoài đồng, họ cũng tham gia đội ngũ đường.
Toàn bộ thôn Vân Bình mất nửa tháng, tất cả các con đường đều biến thành đường xi măng màu xám nhạt.
Mọi bước con đường mới cứng cáp, ai nấy đều vô cùng phấn khởi.
"Sau mưa cũng lo dính bùn nữa !"
"Ai mà chẳng thấy . Trước cứ mưa là giày ngập nước, bám đầy bùn đất, bao lâu là hỏng. Giờ chắc giày sẽ bền hơn ."
"Mọi đoán thử xem, trải đường cho cả thôn thế tốn bao nhiêu tiền nhỉ? Chắc tầm một vạn đồng?"
" thấy lẽ còn hơn thế."
"Chồng khi trộn xi măng trò chuyện với thành phố, họ một tấn xi măng tốn năm sáu chục đồng. Cả thôn chắc cũng dùng tới vài trăm tấn xi măng chứ."
"Chà... ghê thật, chắc mất hai ba vạn đồng!"
"Xưởng tương ăn cơm kiếm nhiều tiền ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-599.html.]
"Kiếm tiền cũng là một phần, nhưng Thẩm Tri Hạ cũng tiền mà."
"Mọi thử nghĩ xem mỗi nhận đủ loại quà cáp, nào là ti vi, ba chiếc xe đạp trẻ em, còn nhận nhiều sữa bột nữa."
" họ thật sự là nhân nghĩa đấy. Mấy vạn đồng mà bỏ là bỏ, nếu là khác, dù tiền họ cũng giấu chứ chẳng đời nào bỏ để tặng phúc lợi cho ."
Mọi qua , chủ yếu là khen ngợi, vì họ đến mức , nếu ơn thì đúng là quá vô tâm.
Lúc , Thẩm Tri Hạ đẩy xe nôi con đường xi măng, cảm giác nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
"Cô út, để cháu đẩy cho."
Lục Lục bước đôi chân ngắn chạy về phía cô.
"Chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã nhé."
Đôi chân ngắn cũn nhưng chạy khá nhanh.
"Cháu đẩy em trai."
"Được , cháu đẩy ."
Cậu bé cạnh xe đẩy, tay chỉ thể bám tay cầm bên hông, còn phần thì nhón chân mới với tới.
"Ấy ... ngược hướng , chúng đang về nhà mà."
Thẩm Tri Hạ Lục Lục cố gắng xoay xe , nhanh chóng tiến tới ngăn bé .
"Nhà em trai ở bên mà, chúng từ nhà cháu mà."
"Em trai về nhà cháu."
"Không về nhà cháu, em trai về nhà ăn cơm ."
"Lục Lục cũng mau về nhà ăn cơm nhé."
Cuối cùng Thẩm Tri Hạ đẩy xe đưa ba con trai cùng với Lục Lục về nhà họ Dư.
Cậu bé chịu tự , nhất định theo cùng ba đứa em trai.
Nấu xong cơm, thấy con trai út ở nhà, Trần Tú Bình liền bé chắc chắn chạy sang nhà họ Dư .
"Lục Lục, về nhà ăn cơm thôi!"
"Không, hôm nay con ăn ở đây."
"Tú Bình, cứ để nó ăn ở đây , nãy nó còn bảo ăn trứng hấp nữa, bác cũng xong ."
Trần Tú Bình ngượng ngùng cảm ơn Dư, dặn dò Lục Lục lời mới về nhà.