"Anh Tiểu Dương, là nhờ cô út giúp , nhóm dùng đến cơ hội trợ giúp."
" thấy nhóm của trai từng nhờ giúp , chỉ gợi ý chứ thẳng đáp án ."
"Em nghĩ thím ba chắc chắn sẽ trực tiếp cho chúng ."
"Thím ba..."
Đột nhiên, mắt Tiểu Dương sáng lên.
"Mình , là ba!"
"Thím ba kết hôn với chú ba, hơn nữa còn m.a.n.g t.h.a.i ba, nên chắc thím thích nhất là ba."
"Nào, mau lấy thẻ thôi."
Đến chỗ Thẩm Tri Hạ, kết quả là thông báo rằng thẻ ở chỗ cô.
Điều càng chúng tin chắc rằng ba chính là của giải thưởng lớn.
"Tìm chú ba, thẻ chắc chắn ở chỗ chú ."
Tiểu Dương cùng các bạn đến gặp Dư Hướng Sâm, lấy thẻ ba, tất cả đều phấn khích.
"Yeah, giải thưởng lớn là của bọn !"
Đến 11 giờ rưỡi, cả nhóm tìm đủ mười hai thẻ.
Nhóm Hổ Tử và nhóm Tử Mặc mỗi nhóm ba thẻ, nhóm Đại Nha Thẩm Tri Thu hỗ trợ nên tìm nhiều nhất, với sáu thẻ trong tay.
"Cô út ơi, bây giờ thể đổi thẻ ?"
"Đợi khi các cháu ăn trưa xong, nghỉ trưa mới lấy thẻ để đổi. Các cháu cứ bàn bạc trong nhóm xem ai nhận thẻ mấy ."
"Ơ, đợi đến khi nghỉ trưa xong cơ , lâu quá."
Nghe , Tiểu Dương tỏ vẻ ủ rũ, đang cầm thẻ của giải thưởng lớn, ngay giải thưởng là gì.
-
Bữa trưa là các món xào, chị dâu cả Thẩm gia đảm nhận việc nấu ăn.
DTV
"Muốn đến nhà chị học nấu ăn ghê, chỉ Hạ Hạ nấu ngon mà cả món của Tú Bình cũng chẳng kém."
"Nếu em học thì cứ đưa Tiểu An và Đồng Đồng đến thôn ở một thời gian. Nhà bọn chị nhiều phòng, đủ chỗ ở."
"Vậy quá, mong là lúc đó chị dâu đừng thấy phiền."
"Sao mà phiền , các em đến, chị còn vui hết."
Hạ Hạ việc ở bệnh viện Lam thành, Đàm Hướng Minh giúp đỡ con bé ít. Tiểu An và Đồng Đồng cũng thiết với bà, thể coi như họ hàng thuộc, dù ở chung một thời gian dài cũng sẽ ai gì.
Sau bữa trưa, Thẩm Tri Hạ đầu mà phòng mặc kệ ánh mắt tha thiết của mấy đứa nhỏ.
Cô chúng học cách kiên nhẫn, điều gì quá dễ dàng sẽ ít trân trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-561.html.]
Tiểu Dương nắm chặt thẻ, trằn trọc giường nhưng cuối cùng vẫn chống cơn buồn ngủ, nhắm mắt ngủ .
Trong lúc bọn trẻ dậy, Dư Hướng Sâm mang quà phòng khách.
Nổi bật nhất là một chiếc hộp lớn cao tám, chín mươi cm.
Trên chiếc hộp lớn còn đặt mười một chiếc hộp nhỏ, chờ chủ nhân của chúng đến nhận.
"Em trai, đây là gì ?"
Dư Hướng Mộc và Dư Hướng Lâm ngủ trưa, dạo quanh sân. Vừa bước phòng khách, thấy nhiều hộp giấy như thế, thật là ghen tị với bọn trẻ.
"Đều là quà mà Hạ Hạ chuẩn cho bọn trẻ đấy."
"Chắc tốn ít tiền nhỉ? Đặc biệt là cái hộp lớn , to như , bên trong chắc chứa món đồ cũng to."
"Thật tốn bao nhiêu , cái hộp lớn còn chẳng mất xu nào, em tự đấy."
Anh định rằng, thực tất cả đều lấy từ gian của Hạ Hạ, chẳng tốn xu nào.
Mọi trong nhà dần dần từ trong phòng , mấy đứa nhỏ thấy quà trong phòng khách thì vui sướng thôi.
"Chú ba, khi nào thì đổi quà ạ?"
Tiểu Dương món quà lớn ở giữa là của , vui vẻ dựa cái hộp, háo hức bên trong cái gì.
Hiện giờ cao một mét bốn, cái hộp gần đến vai của .
"Đợi thím ba của các cháu thức dậy, cô sẽ đổi cho các cháu."
"Vậy khi nào thì thím ba dậy ạ? Hay để cháu gọi thím ?"
"Cháu thể gọi, nhưng chú đảm bảo sẽ đ.á.n.h cháu ."
"Ờ... thôi, cháu đợi tiếp ."
"Cha, đây chắc là quà của con."
Tiểu Dương dựa cái hộp to, vẻ mặt rạng rỡ giấu nổi niềm vui.
"Thật hả?"
"Con nghĩ là thật đấy."
Tiểu Dương giơ thẻ ba khoe.
"Đây là con mà thím ba thích nhất, con đoán ."
"Không hổ là con trai của cha."
Dư Hướng Mộc vui vẻ khen ngợi .
Thằng con út , nghịch ngợm thì đúng là nghịch ngợm thật, nhưng cũng thông minh, chỉ là nhiều lúc cái thông minh dùng đúng chỗ. Chỉ Hạ Hạ mới trị nó.