"Đừng vội, xong ngay đây."
Dư Hướng Sâm đặt ống pháo hoa trong tay xuống đất, dùng que củi tàn lửa châm dây dẫn lùi về bên cạnh vợ.
Đám xem xung quanh nín thở chờ đợi, xem pháo hoa sẽ như thế nào.
Hai giây , những tia sáng rực rỡ từ ống pháo phun lên trời, bùng nổ trong khoảnh khắc nhất.
Màu đỏ, vàng, xanh lục, đan xen lẫn , khu vực giữa đám đông lập tức trở nên rực rỡ sắc màu, đến ngỡ ngàng.
Mọi mê hoặc bởi vẻ của pháo hoa, nhất thời quên cả thở.
Chưa đầy hai mươi giây , khu vực pháo hoa thắp sáng trở tối đen.
Hiển nhiên, ngờ pháo hoa ngắn ngủi như , còn đang đắm chìm trong khung cảnh , kịp phản ứng .
"Wow! Đẹp quá!"
DTV
"Thật sự quá! bao giờ thấy thứ gì đến ."
" thế, thật sự là quá ."...
Sau khi pháo hoa tắt, dần thoát khỏi giấc mơ , bắt đầu tranh khen ngợi vẻ lộng lẫy của pháo hoa.
"Lão đại, lão nhị Dư gia, nhanh lên nào, đừng đờ nữa, mau châm lửa ."
Dư Hướng Mộc và Dư Hướng Lâm lúc nãy cũng vẻ của pháo hoa cho mê mẩn, quên mất rằng họ còn nhiệm vụ châm lửa.
Hai theo cách của Dư Hướng Sâm, nhanh chóng châm lửa cho pháo hoa, màn đêm đen tối một nữa trở nên lãng mạn cực kỳ. Đám đông xem cũng ngày càng đông hơn, tiếng vui vẻ thắp sáng cả màn đêm.
Khi đốt hết các loại pháo hoa lớn, Dư Hướng Sâm mở hai thùng còn , bên trong là pháo đuôi ch.ó và pháo que.
Anh phát một cho đám trẻ lớn tuổi hơn, thậm chí cả một lớn cũng cầm vài cây trong tay.
Dù cũng còn nhiều, hôm nay là đêm ba mươi, để trong thôn cùng vui vẻ một chút.
"Cái chỉ cần châm phần đầu là , nó sẽ tự tắt khi cháy đến một mức nhất định, phỏng tay."
" giữ cách, đừng hướng khác, cẩn thận cháy áo."
"Còn nữa, trẻ nhỏ sáu tuổi chơi."
Dư Hướng Sâm nhắc nhở các chú ý an nhiều , nhiều như , cẩn thận vẫn hơn.
Mọi nhận pháo đuôi ch.ó và nhanh chóng chơi đùa.
Người lớn, trẻ nhỏ, tiếng vang mãi ngừng.
Khi tất cả pháo hoa đốt xong, trời gần chín giờ tối, lưu luyến về, suốt đường đều hứng khởi bàn tán về những cảnh tượng thấy cả buổi tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-547.html.]
Khi đám đông tản , Dư Hướng Sâm ôm Thẩm Tri Hạ phòng.
Tối ba mươi Tết, thông thường lớn trong nhà sẽ thức đêm chờ đến mười hai giờ, nhưng vì Hạ Hạ đang mang thai, Dư lập tức giục hai vợ chồng họ về phòng nghỉ ngơi.
"Ai da!"
Thẩm Tri Hạ xong bộ đồ ngủ, đột nhiên cúi xuống vịn tường.
"Bà xã thế? Có chỗ nào thoải mái ?"
Dư Hướng Sâm đang đ.á.n.h răng, miệng còn dính đầy bọt kem đ.á.n.h răng, thấy tiếng của Hạ Hạ liền lo lắng bước nhanh khỏi phòng tắm.
"Không , nhóc con bên trong đạp em một cái."
"Thật ? Có đau ? Đạp mấy ? Để sờ thử xem."
Thẩm Tri Hạ gạt tay khi định chạm bụng .
"Anh mau súc miệng sạch , bẩn c.h.ế.t , bọt bay lung tung."
Dư Hướng Sâm dù chê nhưng hề giận, vui vẻ phòng tắm, súc miệng ba cái là xong.
"Bà xã, nhanh nào, để xem nào."
"Chờ một chút, bây giờ động ."
Hai vợ chồng mở to mắt chăm chăm bụng, sợ bỏ lỡ thai động tiếp theo.
Khi họ nghĩ rằng đứa bé trong bụng thể ngủ, đột nhiên bụng nhô lên một cục nhỏ.
"A, thấy , động nữa kìa."
"Thấy , thấy ."
Dư Hướng Sâm cũng phấn khởi đáp .
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng vợ, cảm nhận khoảnh khắc kỳ diệu khi con chạm bụng.
Đây là con của và Hạ Hạ.
"Bà xã, bọn trẻ đạp em đau ?"
"Bây giờ mới hơn bốn tháng, tạm thời , lực còn yếu, đến khi chúng lớn thêm lẽ sẽ đau."
Dù đau, cô vẫn chấp nhận một cách vui vẻ.
"Nếu chúng đạp đau em, em cứ , đợi chúng đời, sẽ đ.á.n.h m.ô.n.g chúng."
Nói xong, áp mặt bụng Hạ Hạ, mắt nheo hạnh phúc, chăm chú cảm nhận từng động tĩnh của con.