Mở cửa thấy bên ngoài chỉ Dư Hướng Sâm, Tống Tuyên tò mò hỏi.
"Hạ Hạ đến ?"
"Không, cô tiện, nên nhờ đến tìm mua ít đồ."
Phụt...
Tống Tuyên nhịn , bật lớn.
Anh nhầm đó chứ? Người của Thẩm Tri Hạ đến tìm để mua đồ, là tất cả hàng hóa của hiện nay đều lấy từ Hạ Hạ mà .
DTV
Anh đến tìm cô, kết quả chồng cô tìm đến đây, nghĩ thôi cũng thấy buồn .
Theo lý mà , Dư Hướng Sâm từng đến đây, hai cũng quen , chắc Hạ Hạ giấu giếm điều gì.
"Đừng nữa, lấy cho vài xấp vải phù hợp để may đồ cho cha , thêm bốn đôi giày."
Anh báo kích cỡ của cha .
"Thêm hai bình nước nóng, còn bông gòn ? Nếu thì lấy thêm cho ."
"Này, thể nhờ vợ lấy mà, thứ của đều là mua từ cô đấy."
Tống Tuyên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nét mặt trở nên nghiêm trọng.
"Không là giấu vợ, lén mua đồ cho cô gái nào khác đó chứ? Nếu là , sẽ khách sáo với ."
"Cô gái nào chứ, dám ? Có dám cũng chẳng tâm tư ."
Dư Hướng Sâm thấy Tống Tuyên rõ ràng đang tưởng tượng là một gã tồi tệ, lập tức thanh minh cho chính .
" nghĩ chắc cũng dám, nếu dám, Hạ Hạ nhất định sẽ là đầu tiên tha cho ."
"Mà tại nhờ vợ ? Lại lặn lội đến đây xa xôi."
"Gần đây cô bận rộn ở nhà, hơn nữa Hạ Hạ còn đang mang thai."
"Mang thai?"
"Ừ, là thai ba."
Dư Hướng Sâm như gì, nhưng trong giọng giấu sự đắc ý, sợ rằng Tống Tuyên sắp cha của ba đứa trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-539.html.]
"Thai ba? Trời đất ơi."
"Tên nhóc , vận may thế cũng thể để gặp ."
Tống Tuyên ghen tị đến phát điên.
Sau khi lấy đồ xong, Dư Hướng Sâm cố ý chọn lúc tan mới đạp xe từ thị trấn về.
Đã dẹp tan lời tiếng thì càng nhiều thấy càng , tan là lúc thích hợp nhất.
Anh chỉ treo hai bình nước nóng mới lên hai bên tay lái xe mà còn cố tình để lộ một ít vải khỏi giỏ lớn phía xe.
"Ôi chao, lão tam nhà họ Dư, cháu cướp cung tiêu xã về ? Mua nhiều đồ thế , tốn bao nhiêu tiền đây?"
Thôn dân qua đường thấy hai bình nước nóng mới tinh xe và chiếc giỏ to đầy đồ phía , đều trố mắt ngạc nhiên.
Dư Hướng Sâm trực tiếp đạp xe về nhà mà dừng ngay mặt .
Dừng xe để thấy rõ hơn, tiện thể trò chuyện với họ.
"Đây là thành phố bỏ tiền để ở nhờ nhà cha vợ cháu, nhờ ông Tần khám bệnh cho họ . Vợ cháu sợ cha cháu suy nghĩ, cố ý đưa tiền cho cháu, bảo cháu xin nghỉ nửa buổi, lên thị trấn mua ít đồ về cho ông bà."
"Mấy thứ đều do vợ cháu bảo cháu mua cho cha , còn dặn là nhất định mua thật đầy đủ."
Vừa để xem đồ, tranh thủ khen ngợi vợ một phen.
"Thật là mua nhiều quá nhỉ, hai ông bà nhà họ Dư đúng là phúc lớn, gặp con dâu hiếu thảo thế ."
"Hạ Hạ đúng là thật, đối với cha chồng cũng chu đáo, thiên vị ai cả."
"Vợ cháu thật sự chu đáo, bất kể là với cha ruột cha chồng, cô đều đối xử như . Nhà cha ruột gì, cũng sẽ chuẩn một phần cho cha chồng. Dù bản , cô cũng để bốn ông bà chịu thiệt."
" là tệ! Lão tam nhà họ Dư, cháu cũng phúc đấy!"
Thấy mục đích đạt , Dư Hướng Sâm đạp xe về nhà.
Anh cảm thấy mấy năm sống ở thôn mà từng nhiều với như hôm nay.
Cha Dư thấy con trai út mang về nhiều đồ như , nét mặt chẳng khác gì những dân trong thôn, cả hai đều ngạc nhiên, thể tin nổi.
"Lão tam, con mua nhiều đồ thế về gì?"
"Cha , đây là do Nguyên lão ở nhà cha vợ con, vợ con sợ hai suy nghĩ nhiều, cũng sợ thôn dân nọ, nên đặc biệt bảo con lên thị trấn mua ít đồ về cho cha ."