Chín giờ tối, Thẩm Tri Hạ mò mẫm trong bóng đêm đến chuồng bò.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, nhanh, Thôi Khải mở cửa từ bên trong.
"Thầy, con trở về ."
Thôi Khải thấy là Thẩm Tri Hạ, mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
"Mau trong ."
Sau khi Thẩm Tri Hạ nhà, ba còn cũng nhiệt tình đến chào hỏi cô.
"Hạ Hạ, chuyến Kinh thị thuận lợi ?"
Tống Băng Kiết dịu dàng kéo tay cô, để cô xuống.
"Cũng khá thuận lợi, cháu dạo qua một địa điểm nổi tiếng ở Kinh thị, còn mua một ít đồ mang về, đây là đồ cháu mang cho ."
Cô đưa chiếc túi bên cạnh cho Tống Băng Kiết.
"Con bé , lúc nào cũng quên chúng ."
Mỗi Thẩm Tri Hạ, Tống Băng Kiết đều nhớ đến con gái của là Cao Mộng.
Trước đây, Mộng Mộng cũng ân cần, đồ ăn ngon đều để ăn .
Giờ nghĩ , mấy năm bà gặp con bé, bây giờ nó sống thế nào.
"Hạ Hạ, con tìm đến nhà thầy ? Cô con bây giờ thế nào ?"
Thôi Khải ghế đối diện Thẩm Tri Hạ, Trần Cảnh Bình và Cao Vĩnh Xương cũng xuống, ánh mắt họ tràn đầy hy vọng, háo hức tin tức về gia đình từ miệng cô.
"Con đến ."
"Thầy, con chỉ mang đồ ăn về mà còn mang theo một chai rượu. Chúng ăn chuyện , bây giờ con cũng đói ."
DTV
Thẩm Tri Hạ dùng ánh mắt hiệu cho Thôi Khải lấy ly .
Nhận tín hiệu của cô, Thôi Khải vội lên, lấy mấy cái ly, đặt mặt mỗi rót cho một ly rượu.
"Người đầu tiên con đến thăm là nhà thầy, cô là mở cửa cho con."
"Bà sống , chỉ là vô cùng nhớ thầy. bà bảo con nhắn với thầy rằng đừng lo lắng, bà và con cái sẽ đợi thầy về."
Nghe tin tức từ nhà, Thôi Khải rưng rưng nước mắt.
"Họ sống là ."
Thầy chỉ sợ vì mà gia đình cũng liên lụy.
Ông nâng ly rượu lên, uống một ngụm để đè nén cảm giác tội trong lòng.
"Bây giờ thể yên tâm , A Khải."
Cao Vĩnh Xương nâng ly lên, cụng ly với Thôi Khải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-459.html.]
"Hạ Hạ, cháu đến nhà chú ?"
Thẩm Tri Hạ gật đầu.
"Cháu cũng đến ."
"Trong nhà chỉ Cao Viễn và vợ của ."
"A Hành và Mộng Mộng ở nhà ?"
Tống Băng Kiết sang Thẩm Tri Hạ, lập tức hỏi.
"Họ ở nhà."
Tống Băng Kiết vẻ áy náy trong ánh mắt của Thẩm Tri Hạ, nghĩ rằng cô áy náy vì tìm họ, bà liền an ủi.
"Không , thể là chúng chuyện nên ở nhà, A Viễn ở nhà là , cháu thể nhận tin từ nó là chúng vui ."
Thẩm Tri Hạ gương mặt hiền hòa của Tống Băng Kiết, nhất thời chắc nên tiếp tục .
Cuối cùng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, cô quyết định tiếp tục .
"Dì Băng Kiết, Cao Hành và em gái Cao Mộng là ở nhà, mà là họ đăng báo cắt đứt quan hệ với chú dì."
"Đồ con bất hiếu!" Cao Vĩnh Xương đột ngột dậy, phẫn nộ .
"Anh Vĩnh Xương, bình tĩnh , đừng kích động."
Thôi Khải vội lên, đỡ Cao Vĩnh Xương xuống ghế.
Tống Băng Kiết vẫn hiểu ý nghĩa của những gì Thẩm Tri Hạ .
Thẩm Tri Hạ đưa tay ôm lấy Tống Băng Kiết, vẫn còn đang mơ hồ.
"Dì Băng Kiết, chú Vĩnh Xương vẫn còn đây, Cao Viễn vẫn còn đây, chúng đều vẫn ở đây."
Nghe đến đây, Tống Băng Kiết mới hiểu và bật nức nở.
" , vẫn còn đây, A Viễn vẫn còn... A Viễn vẫn còn..." Bà ôm chặt Thẩm Tri Hạ thành tiếng.
Bà bao giờ nghĩ rằng chuyện thành thế . Bà cũng ngờ con trai lớn và con gái nhỏ sẽ cắt đứt quan hệ với họ.
"Cắt đứt cũng ! Cắt đứt thì chúng sẽ gây thêm phiền phức cho chúng nữa."
"Khôn ngoan thật, thật sự là khôn ngoan."
" là con trai ngoan của ! là con gái ngoan của ! Gặp đại nạn mà mỗi đứa trốn một nơi!"
"Haha, thật tuyệt vời!"
"Anh Vĩnh Xương, A Viễn vẫn còn đây."
" , chú Vĩnh Xương, Cao Viễn rằng sẽ đợi chú và dì Băng Kiết về nhà, còn bảo cháu lúc nào thời gian thì thư cho , báo cho tình hình của ."