"Vào , đừng ở ngoài nữa."
Thẩm Tri Hạ vẫn di chuyển, bên ngoài trêu chọc .
"Hạ Hạ, là em ? Đừng nghịch ngợm nữa, mau ."
"Hi hi, là em?"
Thẩm Tri Hạ , mang đồ bước .
"Cha và các chị của sẽ chuyện trẻ con như , còn mấy đứa nhỏ trong nhà thì dám trêu ."
"Người dám nghịch chắc chắn chỉ em thôi."
"Em chỉ thử xem khi thương thì còn cảnh giác thôi."
Cô đặt chiếc hộp tay qua một bên, tự kéo ghế bên cạnh giường.
Thẩm Tri Hạ vỗ vỗ cạnh giường: "Đưa tay qua đây nào, bác sĩ Thẩm sẽ bắt mạch cho ."
Dư Hướng Sâm cô với vẻ bất đắc dĩ, nhưng vẫn chìa tay .
"Cảm ơn bác sĩ Thẩm mới sáng sớm đến thăm bệnh nhân là đây."
Thẩm Tri Hạ lặng lẽ bắt mạch cho , đó kiểm tra qua phần n.g.ự.c và chân.
"Đồng chí Dư hồi phục , xem lời bác sĩ dặn."
"Anh ngoan ngoãn như , phần thưởng nào ?"
Dư Hướng Sâm cô với ánh mắt mong đợi, giống hệt như lúc Truy Phong xin cô cho ăn xúc xích.
"Anh phần thưởng gì?"
Thẩm Tri Hạ giả bộ như hiểu, cố tình lờ lời gợi ý của .
Thấy cô động tĩnh gì, Dư Hướng Sâm chỉ má .
"Anh em véo má ? Được thôi."
Thẩm Tri Hạ giả vờ tiến gần, định véo má .
cuối cùng, Dư Hướng Sâm vươn tay kéo cô lòng, ôm chặt lấy cô.
Sau một lúc, mới .
"Hạ Hạ, nhớ em."
Anh ôm Thẩm Tri Hạ, thì thầm bên tai cô nỗi nhớ nhung của .
"Khi giường bệnh, luôn lo lắng cho tình hình của em."
"Em chẳng về đây bình an ."
Thẩm Tri Hạ vươn tay ôm hình rộng lớn của .
Khoảng thời gian thương, dường như gầy một chút.
"Anh nhớ em ?"
DTV
Dư Hướng Sâm nới lỏng vòng tay đang ôm cô.
Cô khẽ gật đầu.
"Được , đừng đùa nữa, coi chừng thấy."
Thẩm Tri Hạ đỏ mặt, thu tay về nhẹ nhàng đẩy .
Cô liếc cánh cửa phòng để mở khi bước , may là ai ngang qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-455.html.]
"Yên tâm , bình thường sẽ ai phòng của , giờ đều ."
"Đừng đó nữa, xuống ."
Dư Hướng Sâm kéo tay cô, để cô xuống ghế.
Gần hai mươi ngày gặp, trong đầu phần lớn đều là hình ảnh của cô.
Lúc cô ngay bên cạnh, dù chỉ yên lặng đó, cũng cảm thấy an lòng và hạnh phúc.
"Chuyến tàu an ?"
"Cũng , chỉ là khi bắt đầu hai định chiếm giường của chúng em, ngoài thì chuyện gì khác."
"Lại gặp đòi chiếm giường ? Em thương chứ?"
Dư Hướng Sâm nghĩ đến cô thương khi Hải thị, khuôn mặt liền nghiêm .
"Yên tâm , em cả, một sợi tóc cũng mất."
"Với em còn là Thẩm Tri Hạ yếu đuối ngày xưa nữa , giờ em là phiên bản nâng cấp, sức mạnh . Nếu tin, đợi khỏe , chúng thể đấu thử."
Vừa cô giơ nắm tay mặt .
"Được, tin em, đến lúc đó mong em nương tay cho ."
"Còn tùy thuộc biểu hiện của nữa."
Cô đầy đắc ý. ...
"Em mang cho chút đồ ăn ngon ."
Cô lấy chiếc hộp sắt đặt xuống lúc nãy, mở nắp để mặt .
Đó là những viên kẹo gói tinh xảo với đủ màu sắc, trông mắt.
Thẩm Tri Hạ nhanh chóng bóc một viên, cho miệng Dư Hướng Sâm, tự cũng bóc một viên cho miệng, từ từ thưởng thức.
"Ngon quá."
Khi còn học, ngoài kẹo sữa thỏ trắng, loại kẹo cô thích nhất là loại kẹo nhân caramen . vì đắt quá, cô nỡ mua, mỗi chỉ mua một gói nhỏ để ăn dần cả tháng, thậm chí lâu hơn.
"Ngon ?"
"Ngon, ngọt."
Kẹo miệng, Dư Hướng Sâm liền cảm nhận một hương vị ngọt ngào đậm đà, khác hẳn với loại kẹo cứng mà từng ăn, loại kẹo tan từ từ trong miệng, là hương vị từng thưởng thức.
thực sự ngon, ngay cả bình thường thích ăn đồ ngọt như cũng cảm thấy thích thú.
"Có mượt mà ? Mỗi em ăn đều cảm thấy hạnh phúc."
Thẩm Tri Hạ nhắm mắt , tận hưởng cảm giác kẹo tan chầm chậm trong miệng.
Cô thích nhai, mà thích cảm giác nó tự tan chảy.
Dư Hướng Sâm khuôn mặt mãn nguyện của cô, cầm một viên kẹo lên và ghi nhớ tên cũng như hình dáng của nó.
Thẩm Tri Hạ ăn liền mấy viên mới dừng , ngại ngùng đóng nắp hộp đặt ở cạnh giường.
Rõ ràng là cô mang cho , nhưng ăn mất mấy viên .
"Em thích thì mang về nhà mà ăn từ từ."
"Không cần , em mua mấy hộp liền, còn cho Tử Mặc nữa."
Dư Hướng Sâm vẻ mặt đắc ý của cô, cảm thấy thật đáng yêu.
Mỗi khi cô ăn món thích, dáng vẻ nhí nhảnh đó càng thêm sinh động.