Mẹ Dư trở , đưa một túi vải nhỏ tay Thẩm Tri Hạ.
"Hạ Hạ, ở đây hai trăm đồng, cháu cầm lấy."
"Bác gái, tự nhiên bác đưa tiền cho cháu? Hơn nữa nhiều như , cháu thể nhận."
Cô định đưa túi vải trả cho Dư, nhưng bà đẩy trở .
"Cháu cứ nhận ."
"Bác nhân sâm giá bao nhiêu, nhưng đây từng một lạng giá cả ngàn đồng. Mà hiện tại bác nhiều tiền như , chỉ thể đưa cho cháu hai trăm đồng."
"Lúc phân gia còn dư hơn một trăm đồng, bác định để dành để trả viện phí cho Hướng Sâm."
"Một chút nhân sâm thôi, cần nhiều tiền như ạ, một trăm đồng là đủ ."
Cô mở túi vải, lấy một trăm đồng trả phần còn cho của Dư.
"Nếu bác nhất quyết đưa, cháu sẽ nhận một trăm đồng, còn bác cứ giữ lấy."
Mẹ Dư thấy cô thực sự nhận hết tiền, nên cũng ép nữa, định sẽ tìm cơ hội khác để đưa .
"Thằng ba nhà bác phúc mới gặp như cháu."
"Nó hai mươi mấy tuổi mà từng để ý đến cô gái nào, bác tưởng nó sẽ ở cả đời."
"Ha ha, nếu bắt nạt cháu, bác về phía cháu đấy nhé."
"Yên tâm, nếu nó dám bắt nạt cháu, dám đối xử với cháu, bác với cha nó nhất định sẽ ngay lập tức bẻ gãy chân nó."
-
Sau khi ăn trưa, Thẩm Tri Hạ tranh thủ đến cung tiêu xã.
Lượng bán kem dưỡng da bên chỗ Lữ Minh Nguyệt cao hơn cô dự tính một chút.
Xem chị ít quảng bá giúp cô. Chỉ trong một hai tháng ngắn ngủi, bán gần hai trăm hộp.
Mặc dù so với lợi nhuận bên chỗ Tống Tuyên thì tiền Lữ Minh Nguyệt kiếm ít ỏi, nhưng con muỗi nhỏ cũng là thịt, cô cần kiếm thêm chút tiền, đến Kinh thị mới thể rộng tay việc lớn.
Lữ Minh Nguyệt thấy Thẩm Tri Hạ đến, vui mừng dậy đón tiếp.
"Hạ Hạ, em đến đúng lúc, chị đưa tiền đợt cho em đây."
"Chị khi nào em mới ghé, nên ngày nào chị cũng mang tiền theo bên , mỗi về đều thấp thỏm, sợ lỡ tay mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-438.html.]
"Dạo bán hàng thế nào chị?"
"Em đúng, giờ khách quen , chị cần quảng bá nữa, họ tự tìm đến."
"Không bán cho nên bán đó chứ?"
"Em cứ yên tâm, những ai quen hoặc khó tiếp xúc mà đến mua, chị đều nhận là bán, mà giới thiệu họ mua từ cung tiêu xã."
"Vậy là , vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."
Vài năm nữa thôi sẽ cần lén lút như nữa.
Để cho Lữ Minh Nguyệt một trăm hộp kem dưỡng da, cô mua thêm một ít đồ từ cung tiêu xã rời .
Về nhà, cô lấy một ít rau và thịt từ gian của .
Nhà Dư nhiều phiếu, mua đồ chỉ thể chợ đen, mà đó cũng chắc mua .
Mẹ Dư thấy cô xách về nhiều đồ như , mừng rỡ tả xiết.
"Hạ Hạ, cháu mua ở nhiều đồ ngon thế ? Bác mua mà khó khăn lắm mới mua nửa con gà, còn nài nỉ mãi mới chịu bán."
Cô đưa tay dấu "suỵt" với Dư.
Sau đó, cô khẽ thì thầm tai bà: "Cháu quen ở đó."
Mẹ Dư giơ ngón cái khen ngợi cô: "Cháu giỏi thật đấy."
Rồi bà yên tâm hỏi: "Có an ?"
"Yên tâm ạ, an ."
Bây giờ những thứ cô đưa cho Tống Tuyên bán ngày càng nhiều, nên họ đổi cách thức bán hàng.
Không còn bán ở địa điểm cố định nữa, mà chuyển sang bán ở chỗ khác mỗi giao dịch.
Cô còn dạy cho Tống Tuyên cách thức cải trang, thậm chí dạy cả kỹ thuật hóa trang.
DTV
Dù tay nghề của Tống Tuyên giỏi, nhưng may mắn là vợ khéo léo, mỗi đều hóa trang cho thành một khác.
Hơn nữa, nếu thị trường trở nên gắt gao, họ thà dừng một thời gian chứ cũng liều lĩnh mạo hiểm.
Dù , tiền thể kiếm lúc nào cũng , nhưng mạng chỉ một.