"Sau thực sự trở thành một nông dân , hy vọng bác sĩ Thẩm chê bai, quan tâm nhiều hơn."
"Yên tâm, em tuyệt đối sẽ để trở thành một nông dân nhàn nhã , em còn nhiều việc định để đấy."
"Được thôi, khi xuất viện, em bảo hướng Đông, tuyệt đối hướng Tây, tất cả đều theo sắp xếp của em."
" còn một tin nữa, em với , ngày mai em sẽ Kinh thị."
"..."
Dư Hướng Sâm cảm thấy biểu cảm của chút cứng ngắc.
"Anh gì mà sững sờ thế, em ."
"Chỉ là chút việc, xong việc em sẽ về ngay."
"Ai cùng em? Có cần cùng ?"
"Anh?"
"Đừng đùa nữa đại ca, tình trạng sức khỏe của hiện giờ thế nào, em còn , cứ ở bệnh viện dưỡng thương cho ."
"Yên tâm, em một , cha em sẽ cùng."
Ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Tri Hạ mang theo túi trái cây đến văn phòng chú Đàm.
"Chú Đàm, chú đang bận ?"
"Không bận, bận, mau ."
Thẩm Tri Hạ đưa túi trái cây qua, lấy từ trong ba lô bên cạnh tập tài liệu cô sắp xếp.
"Đây là tài liệu của tháng , chú xem , nếu thắc mắc gì thì đợi cháu về cùng giải đáp."
"Ngày mai cháu sẽ Kinh thị một chuyến, bên phía Hướng Sâm nhờ chú giúp đỡ ghé thăm nhiều một chút."
"Yên tâm , lúc nào ở bệnh viện, chú chắc chắn sẽ ghé thăm nhiều ."
"À... cũng cần thường xuyên quá chú."
"Đi Kinh thị ở tàu cháu nhớ giữ cảnh giác, đừng để thương nữa đấy."
"..."
Cô Đàm Hướng Minh với vẻ bất lực, ngại ngùng chút buồn .
Nếu chú nhắc thì chú cháu chúng còn thể bạn đấy.
"Từ khi về chuyến Hải thị, cháu bắt đầu luyện võ đấy. Bây giờ nếu ước tính, cháu đ.á.n.h năm như chú vẫn thành vấn đề."
"Chú Đàm, chú thử ?"
Từ bệnh viện trở về, đến sân nhà ở Lam thành, Thẩm Tri Hạ thấy cha và cha Dư đang trò chuyện sôi nổi trong phòng khách, còn Đàm Lý thì bên cạnh, thản nhiên sách.
Không thấy Dư trong phòng khách, Thẩm Tri Hạ liền bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-437.html.]
"Bác gái, đang nấu canh ạ?"
"Hạ Hạ, cháu về ? lúc lắm, canh cũng sắp xong , để bác múc cho cháu một bát."
"Bác gái, bác cứ để đó , bây giờ cháu uống."
"Cháu thăm Hướng Sâm . Anh hồi phục , mười ngày nữa là thể về nhà dưỡng bệnh."
"Thế thì quá !"
Mẹ Dư vui mừng vỗ tay. Đây lẽ là tin nhất bà trong thời gian qua.
Có thể về nhà nghĩa là tình trạng khá hơn nhiều. Thêm nữa, nếu dưỡng bệnh ở nhà, sẽ cần ở trong nhà của Hạ Hạ nữa. Dù đính hôn, nhưng dù cũng kết hôn, việc ở nhờ nhà gái mãi cũng tiện.
Thẩm Tri Hạ lấy một hộp gỗ từ trong balo đưa cho Dư.
"Đây là lát nhân sâm, mỗi bác nấu canh cho , thể cho hai ba lát."
"Nhân sâm?"
Mẹ Dư đưa tay nhận.
"Hạ Hạ, cái quá quý giá, bác thể nhận ."
DTV
Nhân sâm từ xưa quý giá, nhà bình thường dám bỏ tiền mua, cho dù cũng đủ tiền mua.
"Bác cứ nhận ạ, cháu mua, là cháu tự đào núi."
Cô nhét hộp gỗ tay Dư.
"Ngày mai cháu Kinh thị . Sau việc gì, bác thể tìm viện trưởng Đàm ở khoa ngoại, cháu nhờ ông giúp đỡ ."
"Đi Kinh thị ?"
"Có ?"
Mẹ Dư trông vẻ lo lắng, như thể cô sẽ trở nữa.
Nhìn vẻ mặt của bà, Thẩm Tri Hạ bật nhưng ngại nên cố nín .
"Tất nhiên là sẽ , cháu chỉ chút việc thôi, cha cháu cũng cùng."
"Vậy thì , là ."
Nếu Hạ Hạ , thằng con trai ngốc của bà sẽ chẳng ai thèm nữa. Khó khăn lắm mới gả nó, nếu trả thì quả là xui xẻo.
"Hạ Hạ, cháu ở đây đợi bác một lát, bác sẽ ngay."
Nói xong, Dư nhanh chóng khỏi bếp.
Nhân lúc bà ngoài, Thẩm Tri Hạ thêm một ít nước linh tuyền nồi canh bổ sung một nguyên liệu dùng hết ở trong bếp.
Khi thấy tiếng bước chân của Dư , cô vội thẳng , vẻ như gì xảy .