Khi cô đang cẩn thận chỉnh sửa thì tiếng gõ cửa văn phòng.
"Bác sĩ Thẩm, viện trưởng Hách nhờ hỏi chiều nay chị thời gian để tổng kết ca phẫu thuật cho ?"
DTV
Hiện nay, bộ bác sĩ và y tá khoa ngoại của bệnh viện ai nghi ngờ năng lực của Thẩm Tri Hạ.
Mọi đều tôn trọng cô, học hỏi kiến thức và kinh nghiệm từ cô.
Bất cứ khi nào câu hỏi, Thẩm Tri Hạ đều tận tình giải đáp, hề giấu diếm điều gì.
"Được, sắp xếp lúc 2 giờ chiều nhé."
"Vâng, chị tiếp tục công việc, ."
Sau khi đó rời , Thẩm Tri Hạ tiếp tục sửa đổi những ghi chép trong tay.
Đến khi thành vấn đề cuối cùng, cô mới vươn vai thư giãn.
Trong lòng khỏi tự cảm thán, Thẩm Tri Hạ đúng là một chăm chỉ.
Đặt bút xuống, Thẩm Tri Hạ tự pha cho một ly cà phê hòa tan bằng nước sôi.
Đứng cửa sổ, cô lặng lẽ suy ngẫm về Dư Hướng Sâm.
Lúc đó, Dư Hướng Sâm chắc hẳn mang tâm trạng quyết tuyệt, cho rằng còn cơ hội sống sót nên nộp đơn xin xuất ngũ.
Theo lòng ích kỷ của cô, cô thật trở , sống trong sự lo lắng hàng ngày nữa, một thôi khiến cô suýt mất hồn .
Có lẽ vì từng lớn lên trong cô nhi viện, cô sợ mất những thứ . Đặc biệt là nỗi sợ khi mất, cảm giác khiến cô vô cùng khó chịu, thậm chí hoảng sợ.
Tuy nhiên, nếu khi Dư Hướng Sâm hồi phục và vẫn , cô cũng sẽ tôn trọng quyết định của , cản trở. Dù , mỗi đều ước mơ và sự theo đuổi riêng.
nếu chọn quân ngũ, thì việc cần đối mặt tiếp theo là chuyển ngành.
Dựa theo cấp bậc của , khả năng cao là sẽ ở đơn vị huyện hoặc thị trấn. Muốn về Lam thành vẻ khó, trừ khi các đơn vị đó vị trí trống thì mới chút hy vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-425.html.]
Nếu ở đơn vị huyện thị trấn, thăng tiến lên cao hơn cũng khó như lên trời.
Hơn nữa, hiện tại các đơn vị huyện, thị trấn là nơi lắm, bởi vì quá nhiều "rắn địa phương," đối với từng va chạm xã hội nhiều như về cơ bản sẽ phớt lờ, nhưng chẳng việc gì để .
Nếu như , thà rằng về quê ruộng, tích lũy dần và chờ đợi thời kỳ mở cửa.
Song cụ thể vẫn chờ bình phục mới quyết định.
Buổi chiều, cha Dư cùng đến thăm Dư Hướng Sâm. Nhìn thấy tình trạng của con trai, Dư thương tâm nhưng cũng thấy nhẹ nhõm.
Tuy con trai thương giường bệnh nhưng ít nhất nó vẫn còn sống, chỉ cần nó còn sống là .
Nghe tin con trai thứ hai con trai út nộp đơn xin xuất ngũ, trong lòng bà thật cảm thấy vui mừng.
Ít nhất bà sẽ thức giấc giữa đêm vì lo lắng con trai gặp chuyện may.
Hoặc vì quá nhớ con mà mất ngủ cả đêm.
Chỉ khi thật sự thấy nó thương, bà mới hiểu rõ rằng cần con hùng, chỉ mong nó sống bình an, khỏe mạnh là đủ.
Ở bên khác, Thẩm Tri Hạ đang tận tâm giảng giải cho các bác sĩ trong bệnh viện về ca phẫu thuật của Dư Hướng Sâm.
Lần bác sĩ tham gia cuộc họp nhiều hơn nhiều, phòng họp thể miêu tả là chật kín .
Điều khiến Thẩm Tri Hạ nghi ngờ liệu tất cả các bác sĩ lịch trực và ca phẫu thuật đều tụ tập ở phòng họp .
Do cân nhắc tính nghiêm trọng của ca phẫu thuật, nhiều bác sĩ sắp xếp quan sát ca mổ.
Ngoài những tham gia phẫu thuật, chỉ viện trưởng Hách và ba bác sĩ khác ở đó, trong đó một chịu trách nhiệm ghi chép tình hình tại chỗ.
Mất hơn hai tiếng, cô mới giải thích xong những điểm chính trong ca phẫu thuật, chỉ mới là một cách tổng quát mà thôi.
Cô còn kịp hỏi xem ai thắc mắc gì thì một bác sĩ bốn mươi tuổi nhanh chóng giơ tay.