Buổi chiều khi bàn bạc, họ quyết định để cha Dư Hướng Sâm gặp .
Lý do để Dư là vì lo rằng bà sẽ kiềm chế mà lóc trong đó.
Mặc dù tận mắt thấy tình trạng của con trai, nhưng Dư cũng hiểu thể khó lòng kiểm soát cảm xúc, nên đành thôi.
Sau khi khỏi phòng bệnh, Thẩm Tri Hạ dặn dò bác sĩ trực một việc, cùng cha của Dư Hướng Sâm về nhà.
Lúc trong phòng bệnh chỉ còn Dư Hướng Lâm ở , còn vợ chồng Dư Hướng Mộc về nhà.
Hiện tại, việc họ ở Lam thành cũng tác dụng gì, mà ở nhà còn vài đứa nhỏ, nên họ cũng lo rằng Trương Thúy Yến sẽ khó lòng chăm sóc hết một .
Thẩm Tri Hạ thật cũng cảm thấy hai Dư thể về nhà, nhưng cô .
"Hạ Hạ, cháu ăn chút gì ? Để bác lấy cho cháu."
"Lúc trưa bác thêm một phần để cho cháu đấy."
"Cháu yên tâm, phần để đó ai động , bác vẫn để ấm bếp."
Mẹ Dư khi nào Thẩm Tri Hạ sẽ về, nên chuẩn một bát cơm để khi cô về là thể ăn ngay.
"Vâng, cháu cảm ơn bác."
Thẩm Tri Hạ khách sáo, bàn ăn ngay khi Dư bưng cơm .
Mấy ngày nay cô chẳng cảm giác thèm ăn, cũng ăn uống gì nhiều, giờ ngửi thấy mùi thức ăn thì thực sự khá đói.
Sau khi ăn xong, chào tạm biệt cha Dư, cô về phòng, còn dặn họ rằng nếu việc gì quan trọng từ bệnh viện thì đừng gọi cô, buổi tối cô cũng ăn nữa.
Về đến phòng, Thẩm Tri Hạ khóa cửa xuống giường ngủ say.
Khi tỉnh dậy thì là chín giờ sáng.
Ăn sáng xong, cô để Dư cùng đến bệnh viện, mà bảo bà hãy tới buổi chiều.
Vừa tới bệnh viện, cô gặp một y tá chạy đến báo rằng Dư Hướng Sâm tỉnh .
Cô vội vàng đồ, phòng chăm sóc đặc biệt.
Thẩm Tri Hạ bước phòng bệnh, Dư Hướng Sâm cứ nghĩ đó là cô y tá ban nãy, nhưng đầu nhẹ thì thấy trong giấc mơ của .
Cô đeo khẩu trang, nhưng qua đôi mắt, vẫn nhận đây chính là Hạ Hạ.
Anh cứ ngỡ gặp ảo giác, nên nhắm mắt mở nữa, mặt vẫn ở đó và còn tiến đến gần hơn.
"Đừng tin, là em đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-423.html.]
Thẩm Tri Hạ thấy biểu cảm khó tin gương mặt , bật khẽ.
Cô tiến tới kiểm tra tình trạng của .
Nhờ nước linh tuyền, hồi phục nhanh hơn bình thường.
Ban đầu, cô dự đoán ít nhất đến buổi chiều hoặc tối thì mới tỉnh , ngờ buổi sáng mở mắt .
"Hạ Hạ, vẫn còn sống chứ? Đây là mơ là thực?"
"Đồ ngốc, một ca phẫu thuật mà ngốc luôn hả? Sao tỉnh dậy linh tinh thế ."
"Anh cứ tưởng..."
Anh cứ tưởng thể vượt qua .
Khoảnh khắc ở tàu, cảm thấy như linh hồn sắp rời khỏi cơ thể, cố gắng mở mắt nhưng thể mở nổi.
Tiếng của cả và hai vang lên bên tai, đáp nhưng cũng thể mở miệng.
Cuối cùng, ngay khi cảm thấy sắp lìa khỏi, một sức mạnh kéo trở .
Lần tiếp theo khi mở mắt, đập mắt là trần nhà trắng tinh đầu.
Thẩm Tri Hạ thấy y tá đến, liền nhẹ nhàng nắm tay Dư Hướng Sâm.
DTV
"Giờ , nghỉ ngơi cho nhé."
Dư Hướng Sâm Thẩm Tri Hạ nở nụ rạng rỡ, cảm giác trong lòng đầy áy náy.
"Hạ Hạ, phụ lòng tin của em. Anh bảo vệ bản , để thương."
Anh dùng giọng yếu ớt bày tỏ sự hối hận với cô.
Trong lúc nhiệm vụ, luôn nhớ lời dặn của Hạ Hạ, bảo vệ và nhất định trở về an .
khi thực hiện nhiệm vụ, đặt nhiệm vụ lên hàng đầu và gạt sự an của bản sang một bên. Đó là trách nhiệm của , phép đổi dễ dàng.
Thời điểm gần năm mươi tên địch bao vây mà viện trợ, hề hoảng sợ, trong đầu nhanh chóng tính toán kế sách tiếp theo .
Làm để thể hạ gục nhiều kẻ địch nhất mà vẫn bảo vệ bản đến lúc viện trợ đến.
đến phút cuối, chỉ còn hai ba tên, vì mất m.á.u quá nhiều và kiệt sức mà thất thủ, thể đ.á.n.h trúng điểm yếu của kẻ địch, dẫn đến việc b.ắ.n chân và vùng ngực.
Lúc ngã xuống, như thấy bóng dáng Hạ Hạ đang bước về phía .
Anh vươn tay chạm cô, nhưng cô biến mất.