Tay run run, nhét viên t.h.u.ố.c miệng Dư Hướng Sâm.
Thấy em phản ứng nuốt, lấy ngay bình nước quân dụng, mở nắp đổ nước miệng em trai.
Vì tay run quá, khi rót nước, nước trong bình còn đổ ngoài một ít.
"Lão tam, em kiên trì ! Anh sẽ đưa em về nhà!"
"Chúng sắp về đến nhà ! Em sắp về nhà !"
"Cha đang ở nhà đợi em!"
"Hạ Hạ cũng đang chờ em!"
"Em bảo nhất định đưa em về nhà! Em kiên trì lên!"...
Dư Hướng Lâm gào lên đầy tuyệt vọng với Dư Hướng Sâm.
Lúc còn bận tâm liệu phiền những khác trong toa tàu .
Đây là hy vọng cuối cùng của họ, nếu như...
Anh thậm chí dám nghĩ đến cái "nếu" đó.
DTV
Lão tam luôn là tuyệt vời nhất trong nhà, chỉ cha , mà ngay cả hai em họ cũng luôn coi em là niềm tự hào lớn nhất.
Mỗi khi trò chuyện với khác, họ đều thích kể về những chiến tích hùng của lão tam, dù kể cả trăm cũng chán.
Nếu lão tam còn nữa, dám tưởng tượng sẽ , càng dám nghĩ cha sẽ thế nào.
Dù cha luôn đối xử bình đẳng với ba em, nhưng cả cả và đều rõ, cha thương yêu lão tam - luôn ở trong quân đội nhiều nhất.
Hồi nhỏ họ đôi khi chút oán trách, cho rằng cha giấu những món ngon để lén cho lão tam ăn.
lớn lên, lập gia đình , họ hiểu và còn bận lòng nữa.
Những gì lão tam cho gia đình, cả và thể so bì .
Lúc , còn mong một em hùng, chỉ hy vọng em trai thể sống sót.
Sau khi cho Dư Hướng Sâm uống t.h.u.ố.c xong, hai em chăm chú em trai bất động giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-417.html.]
Cho đến khi nửa tiếng , sắc mặt em trai dần chút khởi sắc, thở cũng thể cảm nhận rõ hơn một chút, Dư Hướng Mộc và Dư Hướng Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Dư Hướng Lâm còn mệt mỏi bệt xuống sàn, thể dậy.
Sau đó, cả hai ai dám ngủ nữa, cứ bên cạnh Dư Hướng Sâm mà kể những chuyện hồi nhỏ của họ.
Tuy lão tam , nhưng ngoài việc đó, họ cũng còn gì, chỉ thể cạnh chuyện với em trai, cầu nguyện em thể thấy.
Vào thời đại , tàu hỏa xanh di chuyển chậm, việc trễ giờ cũng thường xuyên xảy .
Ban đầu, chuyến tàu của họ dự kiến sẽ đến ga tàu hỏa Lam thành lúc 11 giờ 25 phút sáng, nhưng mãi đến hơn 1 giờ mấy gần 2 giờ chiều, xe của bệnh viện Lam thành cử đến mới đón ba bọn họ.
Sau khi đặt Dư Hướng Sâm vững xe, tài xế lập tức khởi động xe, phóng nhanh về hướng bệnh viện Lam thành.
Lúc , Thẩm Tri Hạ và chuẩn sẵn sàng, chờ đợi sự mặt của Dư Hướng Sâm.
Thời điểm xe dừng , cả nhà họ Dư đang đợi cửa liền ùa lên.
"Đừng chen lấn, tránh nào!"
"Mau tránh , chúng cần nhanh!"
Mẹ của Dư Hướng Sâm thấy con trai út cáng, gương mặt trắng bệch, lòng bà như vỡ vụn.
Bà dùng tay bịt chặt miệng để bật thành tiếng, bà sợ con trai sẽ thấy.
Cha Dư lúc cũng mắt đỏ hoe, run rẩy.
Đôi tay già nua nắm chặt thành quyền hai bên, nếu quan sát kỹ sẽ thấy tay ông nổi đầy gân xanh.
Chị dâu cả của Dư Hướng Sâm, Vương Hồng, tuy nước mắt lưng tròng nhưng vẫn kiên quyết dìu chồng, để bà tiến lên nữa vì sợ bà sẽ chịu nổi mà ngất .
Rất nhanh, Dư Hướng Sâm đội ngũ y bác sĩ trong bệnh viện đưa phòng phẫu thuật.
Mẹ của Dư Hướng Sâm cùng nhưng y tá ngăn ở ngoài.
"Xin , nhà vui lòng chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, chúng sẽ cố gắng hết sức để cứu chữa."
Nói xong, cửa phòng phẫu thuật khép .