Ra khỏi cửa phòng thí nghiệm, Thẩm Tri Hạ liền kéo cả hai bếp giúp cô nấu ăn.
Ngồi cả ngày , cũng cần vận động một chút, vài việc để đổi khí.
Đàm Lý cây cải thảo trong tay, vẻ mặt ngơ ngác.
"Đồng chí Thẩm, cây cải thảo ... đưa cho là để gì?"
"Chú giúp cháu rửa nhé."
Nói cô đưa cho ông một cái chậu để rửa rau.
Cải thảo là cô lấy từ gian của , nước linh tuyền dưỡng nên sạch và ngon, thậm chí ăn sống cũng ngọt.
Đàm Lý cầm cây cải thảo, thế nào.
Ông viện nghiên cứu khi đầy hai mươi tuổi, đến nay gần ba mươi lăm năm.
Trong thời gian đó, nếu ăn tại nhà ăn thì cũng là trợ lý mang cơm phòng thí nghiệm cho ông.
Có thể ông hầu như từng bếp, càng rửa rau thế nào.
Thẩm Tri Hạ thấy ông ngơ ngác động đậy, nghĩ rằng ông lấy nước ở .
"Phó viện trưởng Đàm, chú thể ngoài bếp, lấy nước ở bên cạnh đó để rửa."
Cô giơ tay chỉ vị trí của bể nước bên ngoài.
"Chú... chú từng rửa rau, thế nào."
"..."
"Chú đổ nước thau, tách cải thảo thành từng lá, rửa qua nước là ."
"Hiểu ?"
"Nếu vẫn , thì chú hỏi ông Tần, ông đấy."
Thẩm Tri Hạ bóng lưng ông ngoài, cảm thấy vô cùng bất lực.
Nếu cả việc mà còn thì đúng là gì về cuộc sống, dù hiện tại vẻ cũng khác mấy.
Một cây cải thảo mà rửa mất hơn mười phút, cuối cùng Đàm Lý mới bưng chậu rau từ ngoài .
Thẩm Tri Hạ chậu vẫn còn đầy nước, trán gần như xuất hiện ba vạch đen.
"Đổ nước hãy mang ."
Thế là Đàm Lý bưng chậu rau ngoài, mất hai phút mới đổ xong nước.
Tiếp đó, Thẩm Tri Hạ giao cho ông vài công việc đơn giản, ngoài việc vỡ một cái bát của nhà họ Thẩm thì xảy sai sót nào khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-409.html.]
-
Từ đó về , mỗi khi Thẩm Tri Hạ nấu cơm tối, cô đều nhờ Đàm Lý giúp một tay.
Dưới sự hướng dẫn của Thẩm Tri Hạ, ông thể tự hai món ăn đơn giản.
Mặc dù chỉ là món xào dễ nhất, và Thẩm Tri Hạ vẫn ở bên cạnh để nêm nếm gia vị.
Song điều vẫn khiến Tần lão vui vẻ ngừng.
DTV
Xem Thẩm Tri Hạ thật sự giỏi, ngay cả luôn say mê nghiên cứu như Đàm Lý, cũng bắt đầu cảm nhận hương vị của cuộc sống.
-
Sau bữa tối, nhân lúc trời vẫn còn chút ánh sáng, Thẩm Tri Hạ và Tần lão đưa Đàm Lý chân núi, đến chỗ trồng d.ư.ợ.c liệu.
Khu vực trồng bạch cập nhiều nụ hoa đang chớm nở.
Hoa bạch cập màu tím, phát khí chất thanh nhã một cách khiêm tốn.
Mặc dù vẻ sang trọng như hoa mẫu đơn, cũng duyên dáng như hoa đào, nhưng khi làn gió nhẹ của buổi hoàng hôn thổi qua, một mùi hương thoang thoảng ngọt ngào thổi mũi của cả ba , khiến say mê.
Thẩm Tri Hạ hít sâu một , cảm thấy tinh thần sảng khoái, nếu là buổi sáng thì lẽ sẽ càng thêm dễ chịu.
Khi ba đang cúi đầu kiểm tra d.ư.ợ.c liệu, họ bỗng chú ý đến mấy từ núi xuống.
Tần lão ngẩng đầu lên , mắt ông tròn xoe.
"Vĩnh Xương, ở đây?"
Vừa hỏi xong ông liền hối hận.
Cậu tại ở đây, điều còn cần hỏi ?
Cao Vĩnh Xương mảy may để ý đến câu hỏi của Tần lão, khi buông bó củi nhặt xuống, ông xúc động bước nhanh đến chỗ họ.
"Sư , ngờ thể gặp ở đây."
"Nhìn thấy bình an, cũng yên tâm ."
Nước mắt của Cao Vĩnh Xương ngay lập tức dâng đầy trong hốc mắt.
Thôi Khải phía ông cảnh giác quanh, nhắc nhở:
"Anh Vĩnh Xương, chúng về , lỡ thấy thì ."
Sau khi hẹn gặp buổi tối, họ liền về chuồng bò.
Lúc Tần lão cũng còn tâm trạng để tiếp tục xem d.ư.ợ.c liệu, đành cùng Thẩm Tri Hạ trở về nhà họ Thẩm với tâm trạng ủ rũ.