Lúc thấy mảnh giấy ghi cách sử dụng, Cao Vĩnh Xương chút ngạc nhiên.
"Người mang đồ đến đây đơn giản chút nào, hơn nữa lẽ là một cô gái. Nhìn nét chữ, dường như là luyện , lực."
"Không ngờ ở thôn Vân Bình tài."
Ông đưa tờ giấy ghi chữ cho xem.
Trần Cảnh Bình cầm lấy và ngay lập tức cảm thấy hứng thú.
"Chữ !"
"Mạnh mẽ, thiếu sự uyển chuyển, phóng khoáng."
"Không ngờ ở một ngôi thôn hẻo lánh thế , thể thấy nét chữ như . Nếu điều kiện cho phép, thật sự gặp nó."
Ông đưa tờ giấy cho Cao Vĩnh Xương.
"Không lẽ là trí thức đến từ thành phố?"
"Theo lý thì các cô gái trong thôn, từng học hành hẳn là nhiều."
Tống Băng Khiết bày tỏ ý kiến của .
" nghĩ cũng chắc, để xem thêm . Tuy nhiên chúng tuyệt đối gây rắc rối cho ."
"Người mạo hiểm mang đến bao nhiêu thứ quý giá để giúp chúng , nghĩ đến họ mới ."
Trần Cảnh Bình trịnh trọng với .
Ba đều gật đầu kiên định.
Thời buổi , dệt hoa gấm thì dễ, chứ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó bao!
Đã lâu họ cảm nhận sự ấm áp vụ lợi như thế . Những khác tránh họ còn kịp, thể mang đồ đến giúp chứ?
Sau khi cất kỹ đồ đạc, họ dọn dẹp chỗ ngủ và nhanh chóng chìm giấc ngủ sâu với ấm từ chăn đệm.
Thẩm Tri Hạ thấy ánh đèn trong chuồng bò tắt, liền bước từ phía gốc cây, nhanh chóng về nhà.
Aiz, quả thật khó quá, ngày mai chắc cô ngủ đến tận giữa trưa mất thôi.
Thẩm Tri Hạ thật quan tâm đến việc trong chuồng bò phát hiện cô , cô lén mang đồ đến chủ yếu là để tránh trong thôn thấy.
Hơn nữa, từ những thứ cô mang đến, chỉ cần hỏi thăm đôi chút, chắc hẳn ai cũng đoán cô là gửi.
đối với Thẩm Tri Hạ, điều đó quan trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-373.html.]
Cô vốn kết giao nên mới gửi đồ cho họ.
Được quen với vài tài giỏi, đối với cô cũng là một vinh dự.
Nếu thể học chút bản lĩnh từ họ thì càng .
Dù vì bản , chỉ để họ sống hơn, cô cũng sẽ .
Những tài giỏi trong thời đại vốn nhiều.
Nếu vì oan ức đàn áp vô cớ mà mất mạng, đó chính là tổn thất cho đất nước.
-
Kể từ khi trong chuồng bò ở, dân trong thôn gần như đều cố ý tránh xa nơi đó, ngay cả trẻ con cũng phép chơi ở gần, sợ vô tình thấy mà gây phiền phức.
Điều cũng tạo thuận lợi cho sống trong chuồng bò. Họ cần lo lắng ảnh hưởng đến khác, mà cũng hằng ngày nơm nớp lo sợ, chỉ cần thành nhiệm vụ mà trưởng thôn giao cho họ là .
Điều khiến mấy cảm thấy thoải mái, đó là cảm giác nhẹ nhõm lâu kể từ khi mất chức và điều .
-
"Chị Hạ Hạ ơi!"
"Chị Hạ Hạ ơi, !"...
Thẩm Tri Hạ thấy tiếng gọi gấp gáp liền vội vã chạy từ trong phòng .
Trần Tú Bình vốn đang sắp xếp đồ trong bếp cũng chậm rãi bước , tay đỡ bụng.
"Có chuyện gì Đại Đản?"
Thẩm Tri Hạ thấy Đại Đản thở dốc vì chạy nhanh, vội vàng rót một cốc nước bàn đưa cho bé.
Đại Đản nhận cốc nước, nhưng uống ngay mà lén Trần Tú Bình bên cạnh, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Chị Hạ Hạ ơi, chị thể ngoài với em ? Em riêng với chị thôi."
"Thằng nhóc , chuyện gì mà ngay cả thím của cháu cũng thể chứ?"
Trần Tú Bình bật Đại Đản, rõ ràng là bé đang đề phòng cô . Có lẽ bé chuyện riêng với Hạ Hạ, cô cũng bọn trẻ trong thôn bây giờ đặc biệt thích chơi cùng Hạ Hạ.
Nhà nào chuyện gì, bọn chúng sẽ lập tức chạy tới báo cho Hạ Hạ, sợ em .
DTV
"Được , để chỗ cho hai đứa nhé, chị bếp chút việc xong."
Nói xong, cô chậm rãi bếp.