Bốn chằm chằm hai món ăn duy nhất bàn, dù cảm thấy cha Thẩm tiến bộ nhiều, nhưng ai dám là đầu tiên động đũa.
Chủ yếu là vì đầu ông nấu ăn họ "tổn hại" quá nặng, đến giờ vẫn còn nhớ như in.
"Cha, cha là chủ nhà, cha ăn chúng con sẽ ăn theo."
Thẩm Tri Thu hiệu cho cha Thẩm cầm đũa , nhưng cha Thẩm mong chờ con trai.
"Cha khó khăn lắm mới tự tay xuống bếp , cho cha chút mặt mũi, con ăn ."
Nói xong, ông gắp một miếng trứng bỏ bát của con trai thứ.
Lúc , Thẩm Tri Thu chỉ chạy trốn, còn cảm giác như sắp . Phải đây?
DTV
Dưới ánh mắt chờ đợi của ba , tay run rẩy cầm đũa, gắp miếng trứng trong bát bỏ miệng.
Mới nhai vài cái, vội vã ăn thêm hai miếng cơm lớn.
"Ngon lắm, ngon, chỉ một miếng trứng thôi thể ăn hết hai bát cơm."
"Rất , tiết kiệm món ăn."
Nói xong, thể chịu nổi nữa, vội vàng cầm ly nước bên cạnh lên uống liền mấy ngụm.
Trời ơi, mặn quá mất.
Không cha bỏ bao nhiêu muối nữa?
Mà cũng , bây giờ muối cũng rẻ, thể bỏ cứ như tốn tiền .
"Cái thằng , đến nỗi khó ăn như , để cha thử xem."
Thẩm Tiền Tiến cũng gắp một miếng trứng lên, nhai một chút, nét mặt ông vẻ kỳ lạ.
Ông nhổ , nhưng ngại dám, cuối cùng đành nhai nữa mà nuốt thẳng xuống.
"Khụ khụ!"
"Lần chín đấy."
Ông ngượng ngùng gãi gãi mũi.
"À... , ăn sốt tương chấm cơm ?"
"Tự nhiên con thấy thèm sốt tương, để con lấy một ít chúng ăn cùng nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-368.html.]
"Cũng , cũng thèm, Hạ Hạ, con lấy một chút đây."
Chẳng mấy chốc, Thẩm Tri Hạ múc một chén tương thịt .
Nhờ tương thịt, Thẩm Tri Hạ và Thẩm mỗi ăn một bát cơm.
Dù khuyến khích cha Thẩm vì vất vả nấu ăn, ông mất hứng, nhưng nét mặt đau khổ của ông và trai, cô thật sự đủ can đảm để gắp thức ăn cho miệng.
Khích lệ quan trọng thật, song mạng sống của cô cũng quan trọng kém.
Cuối cùng, với nguyên tắc bỏ phí đồ ăn, món trứng mặn chia cho cha Thẩm và Thẩm Tri Thu, còn món cải thảo may là thể đổ mà thấy tiếc quá.
Tối hôm đó, cha Thẩm và Thẩm Tri Thu uống liền mấy ly nước, mới đỡ cơn khát do lượng muối quá nhiều gây .
-
Thời điểm Thẩm Tri Hạ cùng cha về đến nhà ở thôn Vân Bình, họ thấy trưởng thôn Thẩm Ái Quốc đang trong phòng khách với gương mặt đầy lo lắng.
Thấy Thẩm Tri Hạ, trưởng thôn lập tức dậy, như thể gặp cứu tinh.
"Hạ Hạ, cuối cùng cháu cũng về ."
"Sao chú Ái Quốc, chú tìm cháu việc gì ?"
" là việc quan trọng nên mới tìm cháu đây."
"Có cấp điều xuống, lúc đầu chú còn từ chối, nhưng cách nào thương lượng cả."
"Lại trí thức mới về ?"
Trưởng thôn ghé sát bên tai Thẩm Tri Hạ, nhỏ giọng : "Không , là phần tử !"
"Đến thì đến thôi, vấn đề gì hả chú?"
"Nghe để họ ở chuồng bò, nhưng cháu cũng đấy, hiện tại trong chuồng bò của thôn vẫn còn đang nuôi bò mà."
"Vả , con thể ở trong chuồng bò chứ. Bốn phía đều lộng gió, ngày mưa thì che cả mưa, thế chẳng khác nào coi con là con ."
Trưởng thôn thở dài một tiếng, chút thể hiểu nổi quyết định của cấp .
Ông cũng về những phần tử gửi đến từ các thôn khác, đều là những tài giỏi, thậm chí còn là giáo viên ở trường, bây giờ rơi cảnh như ...
Không là những tội ác tày trời, cũng điều gì tổn hại cho , nhưng đối xử như thế, thật sự khiến ông cảm thấy khó chịu, mà cách nào khác.