Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính - Chuong 94
Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:15:35
Lượt xem: 3
Bà Lục từ lâu đã ôm trong lòng một nỗi hận sâu sắc với mẹ chồng – một nỗi hận không cách nào hóa giải nhưng lại đi kèm với sự sợ hãi. Chính vì thế, bà ta đem tất cả căm ghét và tức tối trút lên người Lục Chính Đình. Anh trở thành cái gai trong mắt bà, một thứ “quái vật” bà ta không thể chịu đựng được.
Bà ta luôn mắng anh là đồ "độc loại," là quái vật trời sinh không nên tồn tại. Những lời nói cay độc đó không chỉ là sự xúc phạm mà còn như lưỡi d.a.o khắc sâu vào lòng đứa trẻ vốn đã chịu đủ mọi thiệt thòi.
Thực tế, Lục Chính Đình từ nhỏ đã là một đứa trẻ ít khiến người lớn phải bận tâm. Anh ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn bạn bè đồng trang lứa. Ngoại trừ những lần bị bệnh nặng – vốn cũng là chuyện bất khả kháng – anh chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì từ người khác.
Ngay từ lúc lọt lòng, Lục Chính Đình đã không nhận được tình yêu thương của mẹ ruột. Bà Lục giao anh hoàn toàn cho chị cả và bà nội chăm sóc. Anh học cách tự lập từ rất sớm. Khi mới tròn một tuổi, anh đã biết tự cầm chén cháo loãng ăn từng thìa để lấp đầy bụng. Đến lúc biết đi, anh chẳng cần ai bế ẵm dỗ dành.
Khi Lục Chính Kỳ – em trai của anh – ra đời, anh đã trở thành một “người lớn nhỏ” trong gia đình, biết phụ chị trông em. Nhưng dù vậy, bà Lục vẫn nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo đầy khinh miệt. Sau khi bà nội – người duy nhất trong nhà đối xử tốt với anh – qua đời, bà Lục không còn cố kỵ gì nữa. Bà ta công khai trút giận lên anh, không ngần ngại gọi anh là "quái vật" ngay trước mặt mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/chuong-94.html.]
Lời lẽ độc địa của bà ta không chỉ dừng lại trong nhà. Dưới sự "dẫn dắt" của bà, đám trẻ trong thôn cũng học theo. Chúng thường xuyên đuổi theo anh, hùa nhau gọi anh là quái vật. Những câu chửi rủa ấy như những đợt sóng ngày đêm dội vào tâm trí Lục Chính Đình, để lại một vết thương tâm hồn không bao giờ lành.
Đã có lúc, anh thực sự tin mình là quái vật – một kẻ đã ăn chính em trai ruột thịt của mình. Suy nghĩ ấy trở thành ngọn núi đè nặng lên trái tim non nớt của anh.
Nhưng sự thật thì sao? Ngoài việc anh thông minh hơn, đẹp đẽ hơn, trầm lặng hơn những đứa trẻ khác, anh chẳng có gì giống một “quái vật” cả.
Khi ba bốn tuổi, trong khi những đứa trẻ cùng tuổi còn ngây ngô ăn rồi ngủ, Lục Chính Đình đã biết theo chân cán bộ thôn học bài. Đến năm sáu tuổi, anh vừa trông em trai, vừa nhóm lửa nấu cơm cho gia đình, lại vẫn hoàn thành xuất sắc việc học của mình.
Dù bà Lục cố tình tạo đủ mọi chướng ngại, từ viện cớ không có tiền đến việc bắt anh ở nhà làm việc và chăm sóc em, anh vẫn không chịu thua. Chính quyền đại đội và công xã nhận ra tài năng của anh, quyết định miễn giảm học phí, thậm chí còn phát sách vở, bút mực cho anh.
Lục Chính Đình không phụ lòng mong đợi. Dù đi học muộn hơn bạn bè hai ba tuổi, anh luôn đứng nhất lớp. Khi còn học lớp một, anh đã nắm được kiến thức của lớp hai. Đến năm lớp bốn, anh hoàn toàn có thể tự học chương trình của các lớp cao hơn.