Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính - Chuong 93
Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:13:15
Lượt xem: 2
Ánh mắt Lục Chính Đình trầm xuống. Anh nắm chặt cây gậy trong tay, ánh mắt anh nhìn xoáy vào khuôn mặt già nua, cay nghiệt của bà Lục. Trong giây phút đó, anh hiểu ra một điều: cả đời này, bà sẽ không bao giờ hối lỗi, cũng không bao giờ suy xét lại những gì đã làm. Cuộc đời bà giống như một con kiến, chỉ quanh quẩn trong phạm vi chật hẹp của những lợi ích nhỏ nhặt, chẳng bao giờ vươn lên khỏi những chuyện lông gà vỏ tỏi của mình.
Anh đột nhiên thông suốt. Bà Lục chẳng qua chỉ là người mẹ trên danh nghĩa huyết thống, không phải người mẹ trong tình cảm hay linh hồn của anh.
Năm ấy, khi bà Lục mang thai anh, đó là một cặp song sinh. Từ lúc mang thai, bà luôn sống trong trạng thái bất an, đêm nào cũng gặp ác mộng, mơ thấy quái vật muốn ăn thịt mình. Khi đến kỳ sinh nở, chỉ có anh là lành lặn chào đời. Đứa trẻ còn lại, yếu ớt không hoàn thiện, vừa sinh ra đã qua đời.
Bà Lục sợ hãi đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ. Khi tỉnh lại, bà vẫn chưa hoàn hồn, trong đầu bà ăn sâu một suy nghĩ: Lục Chính Đình chính là quái vật đã ăn mất anh em song sinh của mình. Bà làm ầm lên, đòi g.i.ế.c c.h.ế.t anh để trừ hậu họa.
Ông Lục, người đã có nhiều con, không chút do dự, đồng tình với bà. Ông lạnh lùng nói: "Vứt nó ra ngoài cho sói ăn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/chuong-93.html.]
May thay, anh cả và chị dâu cả của ông Lục không tán thành. Nhìn đứa trẻ sơ sinh bụ bẫm, họ không thấy có gì khác thường. Cặp vợ chồng này còn tìm đến cán bộ trong thôn để xin ý kiến. Cán bộ khẳng định, đứa bé yếu đuối kia mất do dinh dưỡng kém, không liên quan gì đến việc đứa còn lại là quái vật.
Nhưng những lời giải thích đó không thể lay chuyển được bà Lục. Bà đã nhận định anh là quái vật, một mực đòi g.i.ế.c anh. Bà tuyên bố: "Có nó thì không có tôi!"
Sự cố chấp của bà khiến cả thôn không biết phải làm sao. Cuối cùng, chỉ có mẹ chồng của bà, một người già đã nửa thân bất toại, mới có thể trấn áp được cơn điên loạn này. Bà cụ bảo người ta đỡ mình lên giường, lớn tiếng quở trách bà Lục:
"Mày đúng là tà thuyết mê hoặc người khác! Sao lại tàn nhẫn đến thế? Thiếu đòn đúng không?"
Rồi bà cụ giáng một cái tát nảy lửa vào mặt bà Lục, ép bà phải giữ lại đứa trẻ. Cụ bà tuyên bố: "Đứa trẻ sinh vào tháng Sáu, trời sấm sét như thế, nhất định là người chính trực có tiền đồ! Đặt tên cho nó là Đình, hợp ý nghĩa và tình cảnh!"
Từ đó, cái tên Lục Chính Đình ra đời, nhưng trong lòng bà Lục, anh mãi mãi là một cái gai, một "quái vật" không đáng tồn tại.