Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính - Chuong 7
Cập nhật lúc: 2024-11-13 00:45:07
Lượt xem: 10
Cha Lâm, lo sợ con gái hiểu lầm, vội vàng chen ngang: "Con gái à, cha còn chưa c.h.ế.t đâu! Cha đây liều cái mạng già này cũng không để con bị nhà người ta bắt nạt." Giọng ông trầm khàn nhưng chứa đựng cả nỗi xót xa, tay run run bám vào thành ghế như muốn đứng dậy.
Trong khi đó, ánh mắt nhà họ Lục bắt đầu lấp lánh như vừa thấy được tia sáng từ một kế hoạch thuận tiện cho cả đôi bên. Đặc biệt là bà Lục, người phụ nữ này lâu nay không mấy mặn mà gì với đứa con trai thứ ba, nay lại như vừa tìm ra được một cách giải quyết ổn thỏa. Nếu Lâm Uyển chịu gả cho Lục Chính Đình, chẳng những giúp Lục Chính Kỳ thoát được, mà lại còn tránh cho đứa con tàn tật bị người đời dèm pha. Một công đôi việc, vừa giữ thể diện cho nhà họ Lục, vừa khỏi lo danh tiếng bị ảnh hưởng.
Bà Lục liếc mắt về phía các con mình, truyền cho họ tín hiệu đồng thuận. Ngay lập tức, chị hai của Lục Chính Đình cười cười, nói bằng giọng đầy khích lệ: “Ôi chao, em dâu à, em không biết thôi, thằng ba nhà chị cũng tài giỏi lắm đấy!”
Lời nói vừa dứt, vài người xung quanh nghe vậy liền liếc mắt khinh bỉ, không ai buồn che giấu vẻ giễu cợt. Cả đám xầm xì to nhỏ, không ngại tỏ vẻ coi thường. Lục Chính Đình thì có thể làm được gì chứ? Anh ta bây giờ đến cái việc nhà còn chẳng giúp nổi, chẳng phải chỉ là một kẻ tàn phế vô dụng đó sao? Huống hồ, có lẽ việc vợ chồng cũng không xong nổi nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/chuong-7.html.]
Đứng giữa cảnh tượng hỗn loạn ấy, bác cả nhà họ Lâm ngồi phía xa cũng nghe rõ mồn một. Trông ông ta có vẻ thỏa mãn lắm. Việc để Lâm Uyển ở lại nhà họ Lục có lợi cho ông hơn bất cứ ai, chẳng những không cần trả lại số sính lễ đã nhận mà còn tránh được việc phải lo liệu hôn nhân cho cô. Trong thâm tâm, ông ta mừng như mở cờ, đứa cháu gái giờ coi như một món hời - số sính lễ mà nhà họ Lục đưa trước kia, ông có thể giữ lại hơn một nửa mà không cần bận tâm gì đến ai khác trong nhà. Ông ta đang dự tính dùng khoản tiền ấy lo liệu hôn sự cho con trai mình, coi như tất cả đều có phần lợi.
Nhìn những gương mặt thỏa mãn xung quanh, Lâm Uyển chỉ nhếch môi cười khẩy, tự hứa với lòng mình: họ muốn lợi dụng cô, thì cũng đừng mong đạt được ý muốn. Cô quay sang mẹ Lâm, nắm tay bà thật chặt, ánh mắt trấn an, như muốn nói rằng cô đã có kế hoạch.
Mẹ Lâm khẽ ngẩn người. Trong mắt bà, con gái dường như không còn là cô gái yếu đuối thường ngày. Lúc trước, Lâm Uyển không phải là người thông minh sắc sảo, gặp khó khăn chỉ biết khóc và ỷ lại vào gia đình. Dù Lục Chính Kỳ chẳng mấy mặn mà, thậm chí cả nhà họ Lục đều không coi trọng gia cảnh nghèo khó của họ, nhưng con bé vẫn một lòng đeo bám, bất chấp hết lòng tự trọng của mình.
Bà nhớ đã từng khuyên con nên từ bỏ, rằng chẳng nhất thiết phải hạ mình vì Lục Chính Kỳ, thế nhưng Uyển Uyển nhất quyết không nghe, quyết phải gả vào nhà đó, không chịu dứt ra. Thậm chí còn tỏ ra chấp nhất, đặt Lục Chính Kỳ lên trên cả cha mẹ ruột, bà nhiều lần bất lực mà oán trách sự bướng bỉnh của con gái. Nhưng vì con gái đã kiên quyết như vậy, hai vợ chồng bà chỉ còn cách nhượng bộ, cam chịu.