Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính - Chuong 61
Cập nhật lúc: 2024-11-18 19:37:31
Lượt xem: 5
Cô mỉm cười, ánh mắt sắc sảo:
"Hơn nữa, quyền ly hôn đâu phải do mẹ quyết định, mà là do Lục Chính Đình. Mẹ nghĩ mẹ là gì? Là chồng con sao? Nếu mẹ nghĩ con ly hôn thì mẹ sẽ lợi dụng được gì từ con, thì e rằng mẹ nhầm rồi."
Chỉ mới mấy ngày mà bà Lục đã không chịu nổi? Quả là quá ngây thơ!
Nếu như Lâm Uyển và bà cụ xảy ra cãi vã, hoặc thái độ của cô không đúng mực, chắc chắn ông Lục và hai anh em nhà họ Lục sẽ lập tức quát mắng cô. Nhưng ngặt nỗi, Lâm Uyển lại rất khéo léo, cư xử đúng mực với bà Lục, vừa tỏ ra ngoan ngoãn, vừa mang vẻ mặt uất ức nhưng không hề làm ầm ĩ. Thêm nữa, dáng vẻ xinh đẹp của cô khiến ai nhìn vào cũng khó lòng nặng lời.
Đàn ông trong nhà, dù muốn mắng cũng phải tìm lý do chính đáng, mà ở đây lại chẳng có lý do gì. Con dâu làm sai thì phải để mẹ chồng, chồng, hoặc cùng lắm là các chị dâu lên tiếng. Những người khác, dù là ông Lục hay anh em trong nhà, nếu xen vào sẽ thành không hợp lẽ.
Bà Lục thì bị Lâm Uyển "dẫn dắt" đến nghẹn lời. Lục Chính Đình im lặng không nói, hai chị dâu cũng chỉ cúi đầu tránh mặt. Những người đàn ông khác càng không đủ tư cách để lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/chuong-61.html.]
Cuối cùng, ông Lục suy nghĩ một hồi, đành tìm cách phê bình nhẹ nhàng:
"Con dâu thứ ba phải học cách tiết kiệm, vun vén cho gia đình. Sau này xào rau không cần phải dùng dầu nữa. Nhà nào cũng như nhà nấy, có ai lãng phí như thế đâu? Ăn nhiều đồ dầu mỡ quá thì được ích gì."
Nghe vậy, Lâm Uyển lập tức tỏ vẻ khiêm tốn, biết sai mà sửa, giọng nói dịu dàng khiến ai nấy đều mềm lòng:
"Con biết sai rồi. Lúc còn ở nhà mẹ đẻ, con từng học qua một số phương pháp chữa bệnh dân gian với bác sĩ trong thôn. Nhìn mọi người trong nhà vừa gầy yếu lại thiếu sức sống, con đoán là mọi người đang bị thiếu chất béo. Nếu tình trạng này kéo dài, không chỉ ngày càng gầy mà còn dễ mắc các bệnh như phù nề, còi xương…"
Cô dừng lại một chút, khẽ cúi đầu lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào:
"Con không biết thì thôi, nhưng một khi đã biết mà làm ngơ, con cảm thấy không đành lòng. Sao con có thể trơ mắt nhìn người trong nhà bệnh tật được chứ? Trong nhà có điều kiện mà lại để người nhà chịu đói, chịu bệnh, con thật sự không làm được chuyện táng tận lương tâm như thế."
Nghe những lời này, không ai có thể trách móc gì thêm. Lời nói của cô không chỉ hợp lý mà còn rất tình cảm. Cô không xào rau vì thèm ăn dầu, mà là vì sức khỏe của cả nhà.