Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-11-14 00:06:08
Lượt xem: 12
Lâm Uyển đương nhiên không phải muốn trộm lười biếng, không làm gì. Cả nhà sống chung thì làm việc là điều hiển nhiên. Nhưng nếu chuyện này lại phải phân chia theo cấp bậc, vậy thì cô xin lỗi, cô không quen với kiểu tật xấu này.
Cô cười nói: "Mẹ à, sáng mai con sẽ dậy nấu cơm, mọi người không cần lo."
Nói xong, cô xoay người đi tìm chậu sành. "Con lấy nước rửa chân cho cha mẹ."
Chị dâu cả thấy vậy, vội vàng nói: "Em ba à, không cần đâu, mùa hè cha mẹ dùng nước lạnh rửa chân là được."
Lâm Uyển quay đầu mỉm cười với chị dâu, trong lòng thầm nghĩ, bà già này lười biếng như vậy, mà lại bảo người khác rửa chân cho mình? Chắc chắn bà ta sẽ không chịu rửa chân đâu. Mười ngày nửa tháng, đừng nghĩ tới chuyện bà ta tự rửa chân.
Trong sách có ghi, lúc bà Lục thối chân, mùi hôi tỏa ra tới mười dặm, khiến nữ chính Giang Ánh Nguyệt đi theo Lục Chính Kỳ về nhà đã bị mùi đó làm cho buồn nôn. Bà cụ bảo con dâu lấy nước rửa chân, thật ra chính là muốn cô làm luôn công việc rửa chân cho bà ta. Nhưng đây là xã hội mới rồi, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời. Bà bảo con dâu lấy nước rửa chân thì thôi, còn bắt người ta phải rửa chân cho mình sao? Người ta không cha không mẹ à? Nếu chuyện này mà bị nói ra ngoài, bà có thể bị gắn mác địa chủ, hay sao?
Chuyện này vui lắm à?
Vì vậy, chuyện bà Lục bảo con dâu lấy nước rửa chân chính là muốn tìm cớ để làm khổ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/chuong-17.html.]
Chị dâu cả cảm thấy Lâm Uyển cười một cách sâu xa khó hiểu, không khỏi cảm thấy có chút không rõ ràng.
Chị hai Lục nhìn tình hình rồi lên tiếng: "Dù sao hôm nay cũng là ngày vui của thằng ba, nên mọi người cứ nghỉ ngơi sớm đi."
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lại tiếp tục làm việc của mình. Phụ nữ thì vào nhà vệ sinh lau người, mấy người đàn ông thì ra ngoài sông làm việc.
Chờ đến khi Lục Chính Đình từ bên ngoài về, anh nhận thấy bầu không khí có chút lạ lùng, ánh mắt anh lướt qua một lượt, không thấy Lâm Uyển đâu, liền định đi vào phòng phía tây.
Bà Lục thấy vậy, vội vàng vỗ vào thành ghế: "Mày cầm thứ gì về thế? Đưa cho tao xem nào!" Bà ta đưa tay ra định lấy đồ trong tay Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình không buông tay, anh mở ra cho bà xem, là băng gạc và thuốc anh lấy từ chỗ y sĩ về.
Bà cụ Lục xót của, quát ầm lên: "Cần gì dùng thuốc, có mỗi rách tý da trầy tý thịt mà đòi mua thuốc. Mua thuốc không cần tiền à. Tiền là lá đa à, không đến mức c.h.ế.t thì cố mà nhịn xuống, tìm bác sĩ mua thuốc làm gi."