Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính - Chuong 120

Cập nhật lúc: 2024-11-24 14:00:59
Lượt xem: 5

Thấy vậy, Lâm Uyển lạnh lùng nghĩ: Muốn khóc à? Được thôi, để xem tôi làm bà khóc còn thảm hơn.

Cô nói:

"Cảm ơn bác và đội trưởng đã giúp đỡ. Nếu vậy, chúng cháu mượn đại đội trước 500 đồng. Số trợ cấp không đủ, cuối năm sẽ dùng hoa hồng từ đại đội chia mà bù vào."

Lời nói của Lâm Uyển như một mũi d.a.o đ.â.m vào tim bà Lục. Tiền trợ cấp vốn dĩ là để nuôi bà, nay lại phải dùng để chữa bệnh cho con trai. Thậm chí cả phần hoa hồng cuối năm cũng không để bà đụng vào. Đúng là lấy đi miếng thịt trong miệng bà mà!

Bà Lục tức giận giậm chân:

"Không được! Trợ cấp đó là tiền của tôi, tại sao lại lấy đi chữa bệnh cho nó? Còn muốn lấy cả hoa hồng? Đừng hòng!"

Anh cả Lục cũng không chịu, liền hùng hổ nói:

Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.

"Không thể được! Đó là tiền chung của cả nhà! Chú hai, chú nói xem thế nào?"

Nhưng anh hai Lục và hai người chị dâu lại chẳng thấy có gì không ổn. Trong mắt họ, tiền trong nhà bấy lâu nay chỉ tiêu vào bà Lục, Lục Chính Kỳ, và Lục Tâm Liên. Giờ chi tiền chữa bệnh cho Lục Chính Đình là chuyện hợp tình hợp lý.

Anh hai Lục bình thản lên tiếng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/chuong-120.html.]

"Em ba bị bệnh, chữa trị là quan trọng nhất. Tôi đồng ý."

Lời nói này như đổ thêm dầu vào lửa. Bà Lục đau đớn hét lên một tiếng, rồi bất ngờ trợn mắt, ngã lăn ra đất, như thể ngất xỉu.

Ông Lục vội vàng lao tới đỡ. Nhưng Lâm Uyển nhanh chóng ngăn lại, lớn tiếng:

"Đừng nhúc nhích! Người té xỉu không thể tùy tiện động vào, rất dễ trúng gió liệt nửa người."

Nói xong, cô tiến lên "xử lý" bà Lục. Cô bóp mạnh, vỗ nhẹ khắp người bà, rồi còn bóp cả miệng khiến mặt bà Lục vừa tím vừa sưng, như thể vừa bị giày đạp.

Bà Lục đau quá không chịu nổi, bật dậy hét toáng lên:

"Ai da... tôi không sống nữa! Được, được, ở riêng thì ở riêng! Tôi đồng ý!"

Lâm Uyển cười lạnh, ánh mắt đầy chế giễu:

"Mẹ à, mẹ nói gì lạ vậy? Có phải sợ quá mà nói hồ đồ rồi không? Đang yên đang lành lại nhắc đến chuyện ở riêng. Con mới về làm dâu được mấy ngày, còn chưa hầu hạ mẹ cho tốt mà!"

Ở riêng? Lâm Uyển thầm nghĩ, bà cụ này có phải đang nằm mơ giữa ban ngày không?

Thực tế, cô chẳng hề muốn ở riêng. Một phần vì cô và Lục Chính Đình chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, sống riêng sẽ khiến cả hai thêm phần lúng túng, xấu hổ. Mặt khác, cô rất thích cậu bé Lục Minh Lương cùng hai cô bé con nhà anh cả và anh hai. Mọi người sống chung giúp đỡ lẫn nhau, không khí gia đình vẫn tốt hơn. Quan trọng nhất, khi cô còn ở đây, bà Lục đừng mơ động tay động chân đánh đám trẻ con, càng không thể bắt nạt con dâu như trước!

Loading...