Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-13 00:15:00
Lượt xem: 36
Mùa hè, nắng đã nhạt bớt sau ngày thu hoạch lúa và ngô. Khắp các cánh đồng, người dân làng bắt đầu thoải mái hơn khi có lương thực dự trữ. Sau những tháng ngày vất vả, họ lại nghĩ đến những ngày vui, tới chuyện dựng vợ gả chồng để cuộc sống thêm phần đầm ấm, no đủ. Đám cưới thường tránh mùa đông giá rét, khi mà trời lạnh thấu xương, thức ăn thiếu thốn, tổ chức cưới xin không hề dễ dàng. Và hôm nay, cả làng xôn xao đón đợi một đám cưới như thế: Lâm Uyển xuất giá về nhà họ Lục, làm vợ của Lục Chính Kỳ.
Người mà Lâm Uyển sắp lấy không ai khác chính là Lục Chính Kỳ - người đã hứa hôn với cô từ khi còn bé. Nhà họ Lục ở thôn Đại Loan nổi tiếng với con trai cả đẹp người đẹp nết. Năm ngoái, Chính Kỳ vừa tốt nghiệp cấp ba, nhưng đùng một cái, cách mạng văn hóa ập tới. Quy định tuyển sinh đại học bị hủy, trường học rối loạn, chỗ nào cũng thấy cảnh đấu đá, bất an. Vì thế, Chính Kỳ về làng lánh nạn một thời gian.
Kể từ lúc trở về, Chính Kỳ đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, không như trước. Thậm chí, có lúc anh còn nhắc tới chuyện hủy hôn, khiến cô nghe mà đau như cắt ruột gan. Dân làng đồn thổi rằng, có lẽ Chính Kỳ đã có tình ý với một cô gái khác nên không muốn cưới cô – người vợ “hứa hôn từ thời phong kiến” này. Lâm Uyển nghe vậy mà trái tim buốt nhói, nhưng sâu trong lòng, cô không tin những lời đồn ấy là sự thật. Cô tin rằng Chính Kỳ sẽ không tuyệt tình như vậy. Và đúng là anh không làm thế. Năm nay, anh đã đồng ý kết hôn với cô.
Chính Kỳ vốn nổi tiếng học hành giỏi giang, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú. Khắp mười dặm tám thôn quanh đây, anh nổi bật như một chàng trai mẫu mực, bao cô gái thầm mơ ước. Nhìn vào họ, ai cũng thấy cả hai xứng đôi, như một cặp trời sinh. Lâm Uyển cũng chẳng thua kém, đôi mắt long lanh sáng ngời, làn da trắng hồng, vóc dáng yểu điệu dịu dàng, trong sáng, chỉ nghĩ tới chuyện sẽ được sánh đôi cùng Chính Kỳ cũng đã khiến lòng cô ngọt ngào, hạnh phúc như nếm mật ngọt. Từ năm tám tuổi, khi lần đầu hiểu về tình yêu, cô đã thầm thương anh rồi, mười năm qua chưa từng đổi thay.
Giờ đây, ngày mà cô mơ ước cuối cùng cũng thành hiện thực. Ngồi trên xe ngựa về nhà chồng, cô không ngừng mường tượng đến dáng vẻ của Chính Kỳ – một chàng trai có đôi mắt đa tình, gương mặt khôi ngô, cử chỉ ôn tồn, lịch lãm. Được làm vợ anh, đối với cô là giấc mộng trăm năm nay đã trọn vẹn.
Nhưng đang mải mê với những mộng tưởng đẹp đẽ ấy, bỗng cô giật mình khi nghe tiếng xôn xao từ bên ngoài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/chuong-1.html.]
"Cô dâu tới rồi, chú rể đâu?" "Không thấy chú rể!" "Sao lại không thấy? Nhanh đi gọi xem nào!" "Đừng gọi nữa, vừa thấy có cô gái nào đó đến tìm Chính Kỳ. Hình như có ai bị bệnh, anh ấy vội vội vàng vàng cùng cô ta đi rồi."
Người ta lại bàn tán: “Ý là sao chứ, cô dâu đã đến rồi, vậy còn cưới hỏi gì nữa đây?”
Tin như sét đánh bên tai. Tim Lâm Uyển nhói lên, đôi môi cô tái nhợt. Cô nhảy vội xuống xe, giọng nghẹn ngào gọi to: "Anh Tư, anh Tư!"
Đám người đưa dâu hỗn loạn, bên này gọi chú rể, bên kia ngăn lại, bảo rằng có chuyện gì từ từ rồi nói. Từng lời bàn tán như tảng đá nặng nề đè lên lòng cô. Cô thấy mình như bị đẩy vào một hố sâu lạnh lẽo, trái tim đau đớn thấu tận xương tủy. Lục Chính Kỳ bỏ rơi cô, đào hôn thật sao?
Cô tuyệt vọng gào tên anh trong vô vọng: "Lục Chính Kỳ! Ra đây, anh ra đây!"
Lâm Uyển không chần chừ, cô lao vào đám đông, bất chấp tất cả, cố tìm kiếm bóng dáng người mà cô luôn yêu thương. Trong lúc hỗn loạn, không biết ai đó vô tình đẩy cô mạnh một cái. Thân hình cô xiêu vẹo, đầu va vào góc tường sắc nhọn. Đầu cô đau nhói, huyệt thái dương như muốn nổ tung, m.á.u chảy ròng ròng xuống gương mặt tái nhợt. Trước khi ngã xuống, cô chỉ kịp nghe tiếng mọi người xung quanh thảng thốt:
"Trời ơi… Có người bị thương rồi!"