Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 241-243

Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:41:23
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VAIg9BsRg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không cần đâu, thế này là nhiều lắm rồi”.

Vương Tiểu Thanh đeo đôi hoa tai bạc, đôi vòng tay bạc, còn lại thì gói lại rồi cất đi.

Đeo bạc là bình thường, nhiều phụ nữ trong làng cũng đeo, sẽ không có ai nói gì, nhưng đeo vàng sẽ bị ganh tỵ, nói không chừng còn có thể bị tố cáo.

“Đẹp lắm” Trương Vũ cảm thấy trang sức đeo lên người Vương Tiểu Thanh cũng sáng lên không ít.

“Cảm ơn anh.” Vương Tiểu Thanh hôn lên má Trương Vũ một cái.

Trong khi đó ở nhà họ Trương.

“Trương Dũng, anh làm cái gì vậy, anh lại dám cất tiền riêng!”.

Tào Chiêu Đệ đợi Trương Dũng trở về phòng rồi bắt đầu chất vấn, chuyện bao lì xì hôm nay, Trương Dũng đã nói qua từ trước nhưng bị Tào Chiêu Đệ từ chối.

"Anh giấu tiền riêng thì sao chứ, cũng chỉ có ba tệ thôi, hôm nay đưa bao lì xì xong giờ chẳng còn gì nữa". Trương Dũng bình thản đón nhận cơn giận dữ.

"Ba tệ, nhiều như thế, sống thế nào được nữa chứ".

Tào Chiêu Đệ nghĩ tối đa chắc khoảng một tệ, bình thường vào năm mới bao lì xì cho cháu ở nhà mẹ đẻ cũng chỉ hai ba hào, bây giờ lại đưa bao lì xì tận ba tệ.

"Ba tệ so với việc em dâu mua giày, quần áo, khăn lụa cho chúng ta thì có nhiều không? Em thử suy nghĩ xem".

Trương Dũng cũng không vui vẻ gì, anh không muốn tranh luận nữa, liền chui vào chăn đi ngủ.

Tào Chiêu Đệ giả vờ khóc một lúc, phát hiện chẳng để ý đến mình.

Tức giận không chỗ phát tiết, chỉ muốn chạy về nhà mẹ đẻ ngay bây giờ, kể với nhà mẹ đẻ rằng Trương Dũng bắt nạt mình. Nhưng hiện tại là buổi tối, trời còn lạnh thế này, Tào Chiêu Đệ không dám, chỉ đành chui vào chăn đi ngủ.

Trương Vũ không ở lại ngủ qua đêm, sáng hôm sau là mùng Một Tết, buổi sáng mọi người muốn dậy thật sớm để chúc tết, nếu anh ngủ lại đây sẽ bị người trong thôn phát hiện, như vậy không tốt cho danh tiếng của Vương Tiểu Thanh.

Mùng Một Tết, theo phong tục trong thôn, mỗi nhà sẽ mang đồ ăn vặt đến từ đường họp mặt, vừa để cúng tổ tiên, vừa nghe trưởng thôn nói về kế hoạch trong năm mới.

"Mọi người yên lặng, tôi nói vài lời. Hôm nay là ngày đầu năm mới, năm mới bắt đầu với những điều mới mẻ. Tôi có một tin vui muốn chia sẽ với mọi người. Tin vui này chính là vào khoảng Rằm tháng Giêng, thôn chúng ta sẽ có điện. Để mở điện, mỗi hộ phải đóng năm hào, số tiền này là phí sử dụng đồng hồ điện, sau này vào mỗi tháng sẽ thu tiền điện một lần. Mọi người phải giữ chữ tín, nếu không đóng tiền điện, sẽ bị cắt điện...".

Trưởng thôn vừa nói xong, mọi người liền xôn xao, phấn khởi vô cùng.

Mùng Hai Tết, tại Thượng Hải.

Gia đình nhà xưởng trưởng Ngô dậy sớm, chuẩn bị xong, xưởng trưởng Ngô chào bà cụ, sau đó đi ra ngoài.

Lưu Thải Hồng cũng dậy từ sớm, nẫu hết thịt và thức ăn còn lại, rồi chia thành nhiều phần.

Giò heo hấp, khâu nhục, thịt nạc xào, hiện tại thời tiết lạnh nên có thể ăn trong khoảng mười ngày, hy vọng con gái có thể ăn tiết kiệm một chút, kéo dài đến ngày mùng Tám đi làm.

"Mộng Mộng, mẹ phải đi làm rồi, mẹ để thức ăn trên tủ, con ăn xong nhớ đậy kỹ lại, kéo chuột nó ăn mất". Lưu Thải Hồng dặn dò vài câu rồi trở về nhà họ Ngô.

"Bà ơi, cháu về rồi, buổi trưa bà muốn ăn gì?". Lưu Thải Hồng vào phòng bà cụ, bà cụ đang nghe đài.

"Tiểu Lưu, cô trở về rồi à. Tôi không có khẩu vị, hôm qua ăn nhiều thịt cá quá, hôm nay nấu cháo trắng cho tôi ăn thôi".

Bà cụ thích ăn chay, nhưng gần đây cứ ăn nhiều thịt cá quá nên cảm giác rất nhiều dầu mỡ.

"Dạ được". Lưu Thải Hồng bắt đầu nấu cháo trắng và dọn dẹp nhà cửa.

Dọn phòng tắm, phòng khách và nhà bếp, sau đó vào nhà bếp xào ớt chua, đậu đũa chua với hai quả trứng, ăn kèm cháo trắng sẽ ngon hơn.

Chương 242:

"Bà ơi, mời bà ăn cháo". Lưu Thải Hồng đặt bát cháo lên bàn.

Thừa dịp bà cụ đi ra ngoài ăn cháo, Lưu Thải Hồng liền quét dọn phòng bà cụ một chút.

"Tiểu Lưu, cô nấu ăn ngon thật, tôi ăn thấy dễ chịu lắm". Bà cụ rất hài lòng, Lưu Thải Hồng dọn dẹp phòng bà cụ xong xuôi.

"Tiểu Lưu, cái này cho cô". Khi Lưu Thải Hồng đang dọn bát đĩa, bà cụ mang ra một phong bao lì xì.

"Ôi, bà ơi, cháu không dám nhận đâu". trong lòng Lưu Thải Hồng có chút bất ngờ, không ngờ bà cụ lại hào phóng như vậy.

"Nhận viên trong nhà máy con trai tôi ngày đầu năm đều nhận được lì xì, tôi cũng tặng cho cô một cái. Bình thường cô chăm sóc cho tôi rất chu đáo, con trai tối còn không cẫn thận bằng cô. Nhận lấy đi". Bà cụ đặt lì xì lên bàn.

"Cảm ơn bà". Lưu Thải Hồng vui vẻ nhận lấy, cũng ăn một bát cháo rồi mới đi rửa bát đĩa, sau đó đi lên lầu hai dọn dẹp.

Phòng của Ngô Vệ Giang rất sạch sẽ, chỉ cần lau sơ qua thôi, rồi quét phòng là được.

Phòng của xưởng trưởng Ngô chỉ có chút tóc vụn, còn lại không có gì.

Tối đó, khi Lưu Thải Hồng chuẩn bị nấu ăn, xưởng trưởng Ngô trở về.

"Ông chủ, sao chỉ có mình ông trở về thôi, bà chủ và cậu chủ đâu?". Lưu Thải Hồng từ trong bếp bước ra.

"Bà ấy đang chơi bài, có lẽ tối nay không về. Con trai tôi thì đi họp lớp". Xưởng trưởng Ngô nói xong thì đi vào cùng bà cụ xem TV.

Hai mắt Lưu Thải Hồng sáng lên. Đây không phải là cơ hội sao.

Tối đó, Lưu Thải Hồng nấu món mì xào, dùng nấm và thịt xào một chút cuối cùng trộn với mì sợi là được.

"Ngon quá, tôi không thích thịt cá, chỉ thích ăn như thế này thôi". Bà cụ khen ngợi.

"Ừ, ngon thật". Xưởng trưởng Ngô gật đầu.

Tối đó, sau khi bà cụ đi ngủ, Lưu Thải Hồng tắm xong, mặc váy ngủ, nhưng là loại váy gợi cảm, giống như bikini.

Lưu Thải Hồng nhẹ nhàng nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm, ấn xuống, mở cửa ra.

Xưởng trưởng Ngô đang cạo râu trong nhà vệ sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-241-243.html.]

Lưu Thải Hồng do dự một lúc rồi ngồi trên giường chờ đợi.

Qua vài phút, xưởng trưởng Ngô cạo râu xong, vừa bước ra nhìn thấy Lưu Thải Hồng thì giật mình.

"Cô, Tiểu Lưu, cô đang làm gì vậy, tôi tưởng lần trước cô đã hiểu ý tôi rồi chứ".

Xưởng trưởng Ngô quay đi, không nhìn cô ta.

Lưu Thải Hồng đứng dậy ôm lấy xưởng trưởng Ngô, nhưng xưởng trưởng Ngô mạnh mẽ đẩy cô ta ra.

"Ông chủ, tại sao, tại sao ông lại từ chối tôi?". Trên mặt Lưu Thải Hồng đầy vẻ thất vọng.

"Xem ra cô không còn thích hợp ở lại đây nữa, từ ngày mai cô về đi".

Xưởng trưởng Ngô không muốn giữ một mối nguy hiểm ở trong nhà, nếu bị Tiểu Ly phát hiện ra chắc chắn sẽ ly hôn với ông.

"Ông chủ, xin ông, xin ông đừng đuổi tôi đi, tôi sẽ không làm thế nữa, van xin ông tha cho tôi lần này".

Lưu Thải Hồng bắt đầu luống cuống, hoảng sợ, trộm gà không được, còn mất nắm gạo, sợ mất đi một công việc tốt như này, mất việc rồi cuộc sống sẽ gặp khó khăn.

"Đây đã là lần thứ hai rồi, khó mà tin được cô sẽ không làm tới lần thứ ba, tôi không thể tin cô nữa".

Trên mặt xưởng trưởng Ngô đầy vẻ thất vọng.

"Xin ông chủ, tôi hứa, tôi thề đây là lần cuối, tôi hiểu ông không có tình ý gì với tôi. Xin ông hãy để tôi ở lại, nếu không tôi sẽ c.h.ế.t đói mất".

Lưu Thải Hồng không ngờ xưởng trưởng Ngô lại nói như vậy.

"Để tôi suy nghĩ vài ngày". Xưởng trưởng Ngô cũng có chút rối rắm, ngoài việc cô ta có ý đồ không đứng đắn với ông ra thì Lưu Thải Hồng làm việc rất tốt.

"Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông đã cho tôi cơ hội".

Lưu Thải Hồng chạy vội về phòng, sợ xưởng trưởng Ngô lại nói muốn đuổi việc bà ta.

 

Chương 243:

Lưu Thải Hồng nhanh chóng chạy về phòng, bây giờ vẫn không thể bị đuổi việc, bà ta không thể mất đi công việc này được. Năm ngoái bà ta đã tiết kiệm được hơn một trăm tệ, một năm có thể tiết kiệm ít nhất hai trăm tệ.

Lưu Thải Hồng biết rõ công việc này không dễ kiếm ở bên ngoài, bà cụ và xưởng trưởng Ngô bình thường cũng dễ ở chung, sau khi suy nghĩ kỹ, Lưu Thải Hồng quyết định tạm thời từ bỏ kế hoạch quyến rũ xưởng trưởng Ngô.

Xưởng trưởng Ngô ở trong phòng cũng phiền não không thôi, đuổi việc cũng không được, không đuổi việc cũng không được, vì chuyện này mà ông mất ngủ suốt đêm.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Thải Hồng dậy sớm nấu cháo khoai lang, cảm thấy gần đây xưởng trưởng Ngô ăn nhiều đồ dầu mỡ, cần phải nấu món ăn thanh đạm.

"Tiểu Lưu, khoai lang này ngọt thật, ngày mai cũng nấu cháo khoai lang nhé".

Bà cụ bình thường vốn thích ăn ngũ cốc thô, gần đây cảm thấy khó đi vệ sinh.

"Dạ được". Lưu Thải Hồng gật đầu.

Xưởng trưởng Ngô ăn cháo khoai lang. Trong đầu lại hiện lên vấn đề kia.

Vấn đề này ông vẫn chưa thể thảo luận với người khác, đối với ông và danh tiếng của Lưu Thải Hồng đều không tốt.

Lúc này, bà Ngô trở về.

"Đang ăn sáng à?" Bà Ngô mở cửa bước vào.

"Bà chủ, bà vẫn chưa ăn sáng đúng không? Để tôi múc cho bà bát cháo". Lưu Thải Hồng từ trong bếp bước ra.

"Được thôi". Bà Ngô chưa ăn sáng nên đồng ý.

Hai vợ chồng ăn sáng xong, trở về phòng.

"Hôm qua chơi bài muộn quá, em ngủ lại đó. Em đi tắm đây". Bà Ngô tìm quần áo.

"Anh có chuyện muốn bàn với em". Xưởng trưởng Ngô nghĩ một lúc rồi quyết định hỏi ý kiến vợ.

"Ừm, chuyện gì vậy?". Bà Ngô dừng lại nhìn ông.

"Em cảm thấy Tiểu Lưu thế nào, cô ấy làm việc có tốt không?".

"Tiểu Lưu? Cô ấy làm việc rất tốt, ít nhất chúng ta không phải lo lắng về nhà cửa, chúng ta có thể tập trung vào cuộc sống của mình. Thuê cô ấy là quyết định đúng".

Bà Ngô từng không hài lòng với Lưu Thải Hồng vì bà cụ thường hay khen Lưu Thải Hồng nấu ăn ngon hơn bà. Nhưng sau này, bà lại cảm thấy sau khi Lưu Thải Hồng tới đây, bà và chồng lại rất tự do, có lúc đi ra ngoài thế giới hai người cũng không có vấn đề gì, không cần lo lắng bà cụ ở nhà một mình.

"Làm sao vậy, sao anh lại hỏi thế?". Bà Ngô có hơi nghi ngờ, tự nhiên đang yên đang lành sao xưởng trưởng Ngô lại hỏi như vậy.

"À, có một người bạn của anh giới thiệu cho anh một người bảo mẫu, nói rằng người đó nấu ăn ngon, lại còn chăm chỉ. Anh đang phân vân không biết có nên thay Lưu Thải Hồng không".

Xưởng trưởng Ngô bịa ra một lý do hoàn hảo.

"Ồ, hay là thôi đi, chúng ta vẫn thuê Tiểu Lưu, Tiểu Lưu nấu ăn hợp khẩu vị của mẹ, làm việc cũng rất tốt, không cần phải thay". Bà Ngô cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Trong lòng xưởng trưởng Ngô đã có quyết định, được rồi, cho Lưu Thải Hồng thêm một cơ hội cuối cùng, cùng lắm thì sau này ông chú ý một chút, vợ ở đâu, mình sẽ ở đó, như vậy Lưu Thải Hồng sẽ không có cơ hội tiếp cận ông được nữa.

Trong những ngày căng thẳng đó, Lưu Thải Hồng sống trong nơm nớp lo, nhưng Lưu Thải Hồng thấy không có chuyện gì xảy ra, cũng không dám làm liều thêm nữa. Bà ta cần công việc này để nuôi sống gia đình.

Tại Phong Thu Loan.

Vào mùng Hai, Trương Dũng mượn xe đạp của Trương Vũ để chở Tào Chiêu Đệ về nhà mẹ đẻ.

Đến nơi, Tào Chiêu Đệ bắt đầu kể với mẹ về việc Trương Dũng giấu tiền riêng và còn đưa bao lì xì ba tệ cho em dâu tương lai.

Trương Dũng cảm thấy Tào Chiêu Đệ thật sự là không có đầu óc, tục ngữ nói việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài.

Loading...