“Tiền!”
Đặc biệt là trên đường lên núi lại nhặt được hai đồng tiền, giá trị phấn khích của cô ta lê đến đỉnh điểm!
“Tuyệt quá, mình vẫn may mắn như vậy!!!”
Dương Mi Mi gần như phải cắn môi mới không để mình hét lên.
Mấy ngày nay cô ta lo sợ hãi hùng, không dám chống đối bà nội, cũng là vì chuyện này. Cô ta sợ thể chất đặc biệt của mình đã biến mất, dù sao hôm đó Tần Trúc Tây có thể dễ dàng đánh cô ta như vậy. Bây giờ xem ra, cô ta vẫn là cô ta! Chỉ cần cô ta vẫn may mắn như vậy thì không sợ gì cả!
Cô ta nhanh chóng nhét tiền vào túi, chạy đến chỗ giấu linh chi, trước khi vạch bụi rậm ra, cô ta còn nhìn trái ngó phải, sau khi xác định xung quanh không có ai, cô ta mới đưa tay vào.
“Ừm? Lá cây này sao lại...”
Cô ta mò mãi chỉ mò thấy một đống lá cây, chỗ vốn dĩ có linh chi giờ trống không, ngay cả khúc gỗ mục lớn kia cũng không thấy đâu?
Trong lòng Dương Mi Mi hoảng hốt, dùng sức vạch hết đám bụi rậm ra, lại vứt hết lá cây đi nhưng linh chi vẫn bặt vô âm tín.
“Không thể nào, không thể nào, không thể nào, nhất định sẽ không mất.”
Cô ta tự lẩm bẩm, liều mạng an ủi bản thân, tay điên cuồng đào đất, đào hết đất dưới lá cây lên, đào mấy cái hố.
“Đáng chết, đồ tiện nhân! Rốt cuộc là ai lấy mất linh chi của tôi, a a a!!! Là ai! Là ai làm vậy! Tôi đã đợi nó nhiều năm như vậy! Tôi chỉ chờ nó chín thôi!!!”
Cô ta không tìm thấy gì cả, chỉ lấy được một tờ giấy từ trong đống đất, trên đó chỉ viết mấy chữ to: “Linh chi là của tôi rồi, đoán xem tôi là ai?.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-83.html.]
Lúc này, Dương Mi Mi cảm thấy khí huyết dâng trào, hận không thể phun ra một ngụm máu, cô ta tức đến phát nổ, toàn thân run rẩy, mắt đỏ ngầu, hận không thể c.h.ế.t chung cùng kẻ lấy mất linh chi của cô ta.
Sao có thể như vậy được, linh chi là của cô ta, là của cô ta, là của cô ta!!!
Dương Mi Mi điên cuồng gào thét trên núi, không chỉ xé nát tờ giấy, còn lật tung cả khu vực này lên, hy vọng chỉ là linh chi tự mọc chân, chuyển chỗ khác, chứ không phải bị người lấy mất.
“Tiếng gì thế, nghe ghê quá, c.h.ế.t tiệt, không phải là có con thú dữ nào chạy đến chứ?”
“Có thể lắm, nghe tiếng này không phải là của con hổ chứ, đến từ ngọn núi sâu phía sau sao? Con đó ăn thịt người đấy!”
Những người sống dưới chân núi hoảng sợ, con hổ chính là con cọp.
“Đúng vậy, mau mau mau, mau đi tìm đội trưởng tập hợp người, mau chóng g.i.ế.c c.h.ế.t con hổ, đuổi đi cũng được, nếu không thì sau này ai còn dám lên núi nữa!”
Hai người vội vã chạy đi tìm người.
“Đội trưởng, đội trưởng, có hổ ở núi sau, mau gọi người đi!”
“Cái gì? Nhiều năm như vậy rồi sao lại xuất hiện thứ này!”
Đội trưởng cơm cũng không ăn, bỏ bát chạy ra ngoài. Vừa khéo cây gậy của ông ta bị Tần Trúc Tây bẻ gãy, bây giờ ngay cả một vũ khí thuận tay cũng không có.
TBC
“Mau đi lấy cuốc xẻng, bảo mọi người mang theo những thứ có thể mang được, thanh niên trai tráng đều lên núi với tôi!”
Cả thôn náo loạn, chưa đầy nửa khắc, đội trưởng đã tập hợp xong, dẫn theo một đám người lên núi, Tần Trúc Tây cũng lén lút đi theo sau.
Lỡ như mọi người đánh không lại, cô còn có thể giúp đỡ, không ngờ ngọn núi này còn có hổ, mặc dù ở thế kỷ mới hổ là động vật được bảo vệ nhưng ở thời đại này, ai quan tâm đến động vật gì chứ, động vật đe dọa đến sự an toàn của con người thì đều không thể giữ lại.