Ba năm , trong thung lũng yên tĩnh, một căn nhà gỗ nhỏ sừng sững giữa sơn cốc. Căn nhà gỗ bao quanh bằng hàng rào tre, bên trong trồng đầy các loài hoa.
Phía và hai bên trái căn nhà gỗ đều là ruộng rau, trồng đủ loại rau xanh. Lúc đang là mùa hạ, đối diện căn nhà gỗ là một con sông nhỏ, nước trong veo thấy tận đáy. Trên sông một cây cầu gỗ bắc qua, qua cầu gỗ là một cánh đồng lúa xanh mướt rộng lớn.
Xung quanh thung lũng trồng đầy cây ăn quả, cùng với đủ loại hoa tươi sặc sỡ, hệt như chốn bồng lai tiên cảnh.
Trong thung lũng, một cô bé búi tóc hai chỏm đang chạy tung tăng con đường nhỏ. Cô bé mặc váy hồng, búi tóc cài một đôi hoa lụa màu hồng. Làn da trắng nõn, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to đen láy, hàng mi dài, hệt như búp bê trong tranh Tết, vô cùng đáng yêu.
Phía cô bé là một bé, mặc y phục màu xanh nhạt, tóc búi gọn gàng. Cậu bé cũng khuôn mặt bầu bĩnh, nhưng giữa hàng mày thêm chút khí. Cậu bé lảo đảo chạy theo cô bé con đường nhỏ trong thung lũng.
Cô bé chạy đến nhà gỗ, kịp thở dốc gọi phụ nữ đang tỉa hoa trong sân: "A nương, a nương, tiểu di hái thật nhiều đào vàng và nho, bảo con lấy giỏ tre đựng đó!"
Liễu Hàm Phù thấy tiếng ngọt ngào, ngẩng đầu lên khỏi bụi hoa, hỏi: "Điềm Điềm, con chạy đến mức mồ hôi nhễ nhại thế ? Tiểu di đang hái trái cây ở ?"
Điềm Điềm thở hổn hển, đáp: "Tiểu di ở phía ao cá đó, tiểu di hái thật nhiều đào vàng và nho, con về lấy giỏ để đựng ạ."
Cậu bé khó khăn lắm mới đuổi kịp cũng vội vàng : "Cả con nữa, con cũng lấy."
Hai đứa trẻ chính là một trai một gái của Liễu Hàm Phù. Điềm Điềm sắp bốn tuổi, năng rõ ràng, đặc biệt thích những nhiệm vụ chạy vặt, mỗi ngày đều theo Liễu Văn Văn khắp nơi hái quả bắt cá.
Còn bé là đứa con thứ hai của Liễu Hàm Phù, đại danh là Lục Thần Khê, tiểu danh là An An. Hiện giờ An An hai tuổi rưỡi, từ khi , điều bé thích nhất chính là chạy theo Điềm Điềm.
Bạch thị tiếng liền từ trong nhà bước , thấy hai chị em mồ hôi nhễ nhại bên ngoài, bà bất lực mỉm : "Hai tiểu quỷ nghịch ngợm quậy phá , mồ hôi nhễ nhại, thành mèo con hết ."
Điềm Điềm lập tức nịnh nọt : "A nãi, con nghịch ngợm , con đang giúp tiểu di hái trái cây đó, về cho a tổ, a gia, a nãi và a nương ăn!"
An An lập tức : "Con cũng , con giúp tỷ tỷ và tiểu di."
Bạch thị liền : "Được , hai đứa là ngoan nhất ."
Rồi bà sang với Liễu Hàm Phù: "Hai đứa trẻ nhà chúng , cái miệng như bôi mật , chuyện khéo léo lắm, cho a tổ và a gia chúng dỗ xoay mòng mòng."
Liễu Hàm Phù cũng chút bất lực, bản nàng và Lục Văn Trung đều là khéo ăn khéo , mà hai đứa trẻ giỏi ăn , dỗ , thường xuyên cho Lục lão gia tử, Lục Dũng và Bạch thị ha hả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-sinh-ton-giua-loan-the-ta-lam-phuc-the-nha-nong/chuong-159-cuoc-song-noi-son-coc.html.]
Liễu Hàm Phù đặt dụng cụ trong tay xuống : "Vào trong rửa mặt , đều thành mèo con hết . Cái giỏ đó lớn quá, các con xách nổi , a nương lát nữa sẽ mang ."
Điềm Điềm gật đầu, dắt tay An An sân. Bạch thị lấy một chậu nước đặt trong sân, giúp Điềm Điềm và An An rửa mặt.
Liễu Hàm Phù tìm chiếc giỏ, đang chuẩn , thì Điềm Điềm đang rửa mặt bỗng hét lớn: "A nương, a nương, con cũng !"
An An bên cạnh lập tức : "Cả con nữa, cả con nữa, con cũng ."
Bạch thị rửa : "Ôi chao, hai đứa con thấy mệt , mặt trời lớn thế , chạy tới chạy lui sẽ đen hết đó."
Điềm Điềm : "Con sợ đen, con vẫn ."
Liễu Hàm Phù nghĩ, dù cũng xa lắm, liền : "Không , nương, cứ để chúng , nếu lát nữa hai đứa ở nhà quậy phá."
Điềm Điềm lập tức phản bác: "A nương, con nghịch ngợm, con ngoan mà."
An An cũng theo : "An An cũng ngoan." Bạch thị và Liễu Hàm Phù đều bật , Bạch thị : "Được , , Điềm Điềm và An An đều là những đứa trẻ ngoan nhất. Chúng rửa mặt sạch sẽ hãy ."
Lúc , Lục lão gia tử xem ruộng về. Ba năm trôi qua, tóc Lục lão gia tử bạc thêm nhiều, lưng cũng còng hơn, hành động ngày càng bất tiện. Liễu Hàm Phù và mấy cho ông xuống đồng việc nữa, nhưng ông chịu yên, luôn thích ngoài dạo, xem ruộng đồng.
Thấy Lục lão gia tử về, Điềm Điềm và An An lập tức chạy tới, mỗi đứa kéo một tay Lục lão gia tử, mềm mại ngọt ngào gọi: "A tổ, về ạ."
Lục lão gia tử vui vẻ dắt Điềm Điềm và An An, hỏi: "Điềm Điềm và An An nhà chúng !"
Điềm Điềm đáp: "Đi hái quả cho a tổ ăn ạ", An An cũng đáp: "Hái quả quả, cho tổ tổ ăn."
Lục lão gia tử vui vẻ khen ngợi: "Ngoan thật." Liễu Hàm Phù kê một chiếc ghế cho Lục lão gia tử, để ông trong sân nghỉ ngơi, pha , bưng tới cho Lục lão gia tử.
Sau đó, nàng khoác chiếc giỏ, dẫn Điềm Điềm và An An tìm Liễu Văn Văn. Điềm Điềm và An An nắm tay phía , Liễu Hàm Phù theo .
Liễu Hàm Phù cánh đồng lúa xanh mướt đối diện, những bông hoa rực rỡ xung quanh, thầm nghĩ, ba năm trôi qua, con cái đều lớn đến thế , nhưng Lục Văn Trung và mấy vẫn trở về.
Sơn cốc bây giờ Liễu Hàm Phù cùng vài chỉnh trang thỏa. Đất đai trong sơn cốc màu mỡ, sản lượng lương thực đặc biệt cao. Hiện giờ bọn họ nuôi gà, nuôi thỏ, nuôi heo, nuôi cá, cuộc sống trôi qua . Liễu Hàm Phù đôi con nhỏ mắt, nghĩ thầm, khi nào cả nhà bọn họ mới thể đoàn tụ.
Gà Mái Leo Núi