Mới nghĩ như , chị dâu Trần Phương trêu ghẹo hỏi: "Tiểu Muội còn ngại giá thấp ?"
Diệp Tiểu Muội còn lên tiếng, chị dâu cả Diệp bên cạnh cũng trêu ghẹo : "Thịt heo cũng là hai hào ba xu nửa cân, nếu tóc của Tiểu Muội thể bán ba bốn đồng, là thể đổi năm mười cân thịt heo, em thích ăn thịt heo , đủ cho em ăn hơn nửa năm."
Trần Phương nhắc đến đề tài đơn giản chỉ là đùa, còn Lâm Hồng Mai thì nửa đùa nửa nghiêm túc, bởi vì chị cô em chồng thèm ăn như , thể đổi nhiều thịt. Nói chừng sẽ động lòng, đến lúc đó bọn họ cũng thể ké ăn một chút, cô em chồng ăn nhiều đồ trong nhà như , cũng nên để cho bọn họ ăn hồi vốn.
là sự nhắc nhở của chị dâu cả Diệp, Diệp Thư Hoa mới nhớ bây giờ một đồng tiền khác với một đồng tiền của đời cô sống. Cho đến bây giờ cô chủ nhà họ Diệp từng chợ, kiếp thịt heo là bao nhiêu một cân, nhưng cô đoán ít nhất cũng một hai chục đồng? Đổi qua thời đại một chút, bây giờ bốn đồng thể đại khái bằng hai ba trăm đồng đời của cô, thì thua thiệt nha.
Nhất thời Diệp Tiểu Muội phấn chấn tinh thần, vô cùng hứng khởi : "Không mua thịt , nhà chúng nhiều thịt như còn khi nào bắt đầu ăn, em mua một ít vải về đồ mới."
Mặc dù thịt trong nhà Diệp Tiểu Muội chỉ thể thể ăn, nhưng giữa "một sân thịt" cũng để cho cô tiếp nhiều sức lực. Nói chính xác chính là thể no, cộng thêm thịt hộp tình thế bắt buộc ở chỗ của Tống, Diệp Tiểu Muội cần mỗi ngày chằm chằm thịt nữa, cô cảm thấy thể theo đuổi nhu cầu cao hơn nữa.
Lâm Hồng Mai ngờ con nhóc tính toán thông minh như , ăn thịt trong nhà nể nang chút nào, giữ tiền của giữ mua vải quần áo mới, thật đúng là thiệt.
Trái chị chiếm lợi, còn chọc giận nữa.
Trần Phương suy nghĩ nhiều như , chẳng qua : "Heo trong đội chúng nuôi , thể nhận mấy tờ phiếu thịt, nhưng phiếu vải thì là quý hiếm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-152.html.]
Người trong huyện phát phiếu lương, đơn vị việc cho phiếu thịt phiếu vải, phiếu công nghiệp,.. cho nên đều là ăn công lương. Nông thôn thì giống như , bọn họ gì cũng tự cấp tự túc, thể tích trữ chút phiếu thịt phiếu lương cũng bởi vì nộp nhiệm vụ, phía cũng sẽ phát xuống theo lượng. Dùng tiết kiệm trái thể dùng những phiếu đổi với trong huyện, nhưng cũng họ hàng hoặc quen, nếu đổi với quen thì chịu thiệt một chút.
Chính là bởi vì phiếu vải khan hiếm, tiền đắt, nông thôn bọn họ mới quần áo mới, lấy mấy phiếu thịt đổi một tấm phiếu vải của , còn bằng cắt thêm hai cân thịt cho cả nhà ăn.
Diệp Tiểu Muội đến chỗ , chút buồn bã thở dài, cô còn mua đồ trang điểm son môi gì đó, may chút quần áo xinh cũng khó khăn như , thật là quá thảm.
Gần đây Tống Tú Tú và Lâm Hồng Mai chút mâu thuẫn, mặc dù ầm ĩ mặt ngoài, nhưng cũng luôn thêm ấm ức cho chị dâu cả . Vào lúc thấy Lâm Hồng Mai ăn trộm gà thành, trái cô em chồng chọc giận, Tống Tú Tú vui vẻ, bụng nhắc nhở: "Mặc dù em ba vẫn trở thành chính thức, nhưng bây giờ phiếu vải như chắc là ít ."
" thiếu chút nữa quên nhà còn một công nhân nha." Trần Phương vỗ trán một cái, : "Quân Hoa hiếu thảo như , chắc chắn phiếu cũng là do thím bảo quản ?"
Nghe Diệp Thư Hoa sáng mắt, nghiêng đầu hỏi: "Mẹ, ?"
"Được nha, nếu như con chịu bán tóc, giúp con tìm ba con mượn chút phiếu vải." Vương Thúy Phân đồng ý sảng khoái như , bởi vì bà tự con gái ngốc nhà tham ăn thích , trấn với bà , tình nguyện ngủ nướng cũng phí nửa tiếng thắt b.í.m tóc, thể thấy quý giá, thể chịu bán tóc?
Vương Thúy Phân tràn đầy lòng tin, con gái út chỉ góp vui mà thôi, vì bà cũng thoải mái đồng ý. Nào ngờ đời Diệp Thư Hoa là dám thử nhiều kiểu tóc, dù vẻ ngoài xinh , tóc ngắn tóc dài, các loại màu sắc đều thể để . Hồi đó cô tiệm tóc cắt tóc dài thành tóc ngắn cũng bán lấy tiền, trái còn cho thầy Tony nhiều tiền boa, lúc đó cô hận thể mỗi tháng đều đến tìm thầy Tony đổi kiểu tóc.