Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 504: Chuẩn bị về nhà mẹ đẻ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:10:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong gian chính của căn nhà, bà nội và Vương Ngọc Anh bàn, mỉm hai bước .
“Bà nội, !” Lưu Đức Tín khoác tay Điền Đan bước , chào hỏi hai trưởng bối mặt.
Không cần quỳ lạy dâng gì cả, những thứ đó còn hợp thời nữa .
“Ôi, mau dậy, đây, cạnh bà nội. Thằng tư để ý một chút, lấy ghế cho vợ con .” Bà nội kéo tay Điền Đan, tủm tỉm bảo cô xuống bên cạnh , sang cằn nhằn Lưu Đức Tín.
Trong lòng già, việc đăng ký kết hôn tính là gì, chỉ khi nào qua nghi lễ hôm qua thì mới thực sự coi là gả nhà.
“Bà nội, mới một ngày mà địa vị gia đình của cháu xuống dốc .” Lưu Đức Tín kéo hai chiếc ghế , cùng Điền Đan bên cạnh bà nội, cố ý trêu chọc.
“Mới đến mà đến, đợi Đan Đan con , vị trí của con còn lùi thêm nữa.” Bà nội điềm nhiên đáp lời, bắt đầu giục sinh cháu bằng đủ cách .
“Hở, nếu cháu giữ vị trí thì đừng con .”
“Nói gì vớ vẩn thế, duyên đến thì đón nhận, cố tình trì hoãn là chuyện .” Chưa đợi bà nội , Vương Ngọc Anh bên cạnh nghiêm mặt bắt đầu cằn nhằn Lưu Đức Tín.
“ đó, lời con , tranh thủ lúc còn bận rộn thì chuẩn , duyên phận đến thì đón nhận. Nếu bận rộn đến mức gặp mặt , thì thời gian càng kéo dài hơn.” Bà nội cũng ở một bên phụ họa thêm, bà lo lắng nếu cứ như , cả hai đều bận đến tối gặp mặt, chuyện con cái kéo đến bao giờ.
Tranh thủ lúc còn rảnh rỗi, cố gắng là nhất.
“Bà nội, , hai yên tâm, chúng con sẽ trì hoãn , cứ thuận theo tự nhiên.” Điền Đan đầu lườm Lưu Đức Tín một cái, nắm tay hai mà cam đoan.
Cô năm nay tuổi mụ hai mươi lăm, những cùng tuổi trong các gia đình bình thường lẽ con cái vài tuổi , bây giờ tình hình ở Tứ Cửu Thành định, chuyện con cái nhất định xếp lịch trình.
Lưu Đức Tín nãy chỉ đùa thôi, tuy rằng sống hai kiếp từng con, nhưng cũng ý nghĩa của việc con đối với phụ nữ và gia đình trong thời đại . Đây là điều một thể chống và đổi, áp lực đối mặt là thể tưởng tượng .
Nói về con cái, Lưu Đức Tín trong lòng phần lớn là sự mong đợi và hoang mang đan xen, dù thì bao giờ cách hòa hợp với trẻ con, ừm, là cách hòa hợp với con cái của . Thực ở kiếp , xu hướng "nuôi ảo", tức là thích trêu chọc thú cưng con cái nhà khác, nhưng nếu đến lượt nuôi thì chút kháng cự. Nói nhỉ, chút tận hưởng thành quả mà kháng cự sự cống hiến, lẽ là do tâm lý sợ rằng sự cống hiến nhất định sẽ gặt hái thành công.
Giờ đây, trách nhiệm nặng nề sắp gánh vác, may mắn là một bạn đời cùng chia sẻ vinh nhục, dù là gió lành nắng ấm bão táp mưa sa, đều thể cùng vượt qua.
“Thế mới đúng chứ, chuyện con cái , càng sớm càng . Thật , bất kể chuyện gì, thời gian chính là lợi thế lớn nhất.” Bà nội và Vương Ngọc Anh hài lòng với thái độ của Điền Đan, chuyện với cô.
Chị cả và chị hai dậy bắt đầu dọn dẹp và bữa sáng, Điền Đan thấy liền dậy định giúp, nhưng bà nội giữ , Vương Ngọc Anh cũng ở bên cho cô .
Chị cả và chị hai cũng gì, chỉ gọi Lưu Đức Tín qua giúp việc lặt vặt, còn Vương Ngọc Anh đồng tình.
“Được thôi, để xem cháu trổ tài cho xem.” Lưu Đức Tín cũng an ủi Điền Đan, tự dậy rửa tay sạch sẽ chuẩn giúp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-504-chuan-bi-ve-nha-me-de.html.]
“Chỉ khoác lác thôi, thái mấy lát dưa muối nấu bát cháo, thể trổ tài gì chứ.” Vương Ngọc Anh quen miệng lẩm bẩm.
“Hây, dưa muối cũng thể món ngon chứ, lấy củ cải muối thái lát, thêm chút bột chiên giòn bọc , món dưa muối chiên thì ?” Lưu Đức Tín bếp bắt tay việc, miệng đối đáp với .
“Thôi con bỏ . Muốn ăn dưa muối chiên, con thái dưa muối , rửa sạch bằng nước ngâm một ngày mới ăn . Làm trực tiếp thế mặn c.h.ế.t .” Vương Ngọc Anh trực tiếp dập tắt ý nghĩ của Lưu Đức Tín, bảo thành thật chuẩn bữa sáng bình thường, đừng bày trò gì cả.
“Ồ, , cháu chuẩn đồ ăn đây.” Hai ngày nay ăn nhiều đồ dầu mỡ, bữa sáng chuẩn là cháo bột ngô, bánh bột ngô hấp, để thanh đạm một chút.
Lưu Đức Tín thấy đơn điệu quá, lấy thêm một ít trứng vịt muối từ phòng chứa đồ , còn đĩa thịt kho thập cẩm hôm qua nữa.
Sau khi thu dọn gần xong, Lưu Đức Tín với gia đình một tiếng, rõ sẽ mua gì, trực tiếp đạp xe ngoài.
Các quán ăn sáng bên ngoài mở, đủ loại mùi thơm hấp dẫn. Lưu Đức Tín định mua gì khác, chỉ tìm đến tiệm bán quẩy, mua năm cân quẩy, còn kèm theo mấy cái bánh rán và bánh ngọt.
Mèo Dịch Truyện
Tuy là thanh đạm, nhưng quá nhạt cũng , cháo ngô ăn kèm quẩy, kẹp thêm hai đũa dưa muối, thêm một quả trứng vịt muối, hương vị cũng tồi. Còn bánh rán và bánh ngọt là chuẩn cho mấy đứa trẻ, đồ chiên chút ngọt, hấp dẫn bọn trẻ con.
“Chào dì tư!” “Chào thím tư!”
Lưu Đức Tín đạp xe về đến nhà, thấy tiếng bọn trẻ con la hét, vây quanh Điền Đan nô đùa.
“Nào nào, đừng quậy nữa nhé, trẻ con ngoan đồ ăn ngon, bánh rán và bánh ngọt, ai đến .” Lưu Đức Tín xách mấy món ăn chính mua về, lên tiếng thu hút sự chú ý của lũ trẻ.
“Con cứ bày trò , chọc chúng nó thì con tay. Đưa đồ cho , chia cho.” Vương Ngọc Anh lũ trẻ con bu quanh Lưu Đức Tín ồn ào, tới cầm lấy đồ, bắt đầu chia cho bọn trẻ.
Về khoản , đám nhóc tì tin tưởng Vương Ngọc Anh, vì bà công bằng và chính trực.
Bữa sáng là hai bàn đông đúc ăn uống vui vẻ.
“Đức Tín, Đan Đan, hai đứa sắp đúng , là hôm nay về nhà ngoại luôn , đừng đợi ngày mai ngày nữa?” Sau khi ăn xong, Vương Ngọc Anh gọi Lưu Đức Tín và Điền Đan đến bên bà nội, bàn bạc với hai .
“Vâng, cũng ạ, thế cũng , tranh thủ kỳ nghỉ vẫn còn, bố cháu cũng ở nhà. Vậy trưa nay chúng con luôn nhé.” Điền Đan và Lưu Đức Tín thấy cũng thấy hợp lý, liền cùng bà nội và Vương Ngọc Anh định ngày, lát nữa sẽ mang quà đến nhà Điền Hoài Trung.
Sau khi bàn bạc xong, Lưu Đức Tín bắt đầu chuẩn quà, cùng Điền Đan nghiên cứu nên mang những gì cho phù hợp.
Tiệc tân gia bên ba và ba cũng đang bàn bạc thực đơn, chuẩn khi chốt xong sẽ để Lưu Đức Tín xem liệu thể chuẩn .
“Bà nội, , chúng con đây ạ.”